Chương 11: (Vô Đề)

Kiếp trước khi mẫu thân qua đời, Lục Minh Ngọc giữ đạo hiếu ba năm, sau

khi mãn tang nàng cũng hiếm khi ra cửa, đến mười ba mười bốntuổi mới bắt đầu ra ngoài nhiều, nhưng cũng chưa từng chạm mặt với Sở Hành thống

lĩnh quân đội kinh thành lần nào. Trong ấn tượngcủa nàng, lần đầu tiên

nàng gặp Sở Hành là vào ngày kính trà sau tân hôn. Lúc đó trên mặt Sở

Hành có một vết sẹo lớn dài chừng hai tấc, âm trầm nghiêm nghị làm cho

người khác sợ hãi, lại còn thiếu mất một cánh tay, ống tay áo trống

rỗng, ngồi nghiêm chỉnh, Lục Minh Ngọc chỉ liếc mắt một cái đã sợ đến mức vội vàng cúi thấp đầu, không dám nhìn lại lần nữa.

Lục Minh Ngọc sợ hãi người anh chồng này, nhưng Sở Tùy lại rất kính

trọng đường huynh của mình, biết nàng sợ hãi, Sở Tùy kể cho nàng nghe

nhiều chuyện của Sở Hành. Ví dụ như mười sáu tuổi Sở Hành đã ra trận

giết địch, mắt trái bị thương, chỉ có thể nhìn thấy đồ vật trong vòng ba

thước trở lại, nhưng bí mật nàychỉ có nam nhân Sở gia mới biết, Sở Tùy

tin tưởng nàng mới nói cho nàng nghe, kêu nàng phải giữ kín như bưng. Sở Tùy lại kể, năm Sở Hành mười 19 tuổi đã đi viễn chinh đến tận Liêu Đông xa xôi, chiến sự nơi đó vô cùng ác liệt, cuối cùng phải cam chịu mất đi một cánh tay mới có thể lấy ít địch nhiều, giành lấy chiến thắng, cũng

bắt được đại tướng của người Hồ, vết sẹo trên mặt cũng do cuộc chiến này

lưu lại.

Đơn giản mà nói, mỗi vết thương trên người Sở Hành đều chứa đựng một câu chuyện đầy đáng kính.

Sau khi Sở Hành chết trận trên sa trường, Lục Minh Ngọc cũng từng thật sự đau buồn, buồn vì mất đi một dũng tướng trẻ tuổi.

Nhưng Sở Hành trước mắt này, khuôn mặt tuấn tú như ngọc, một vết sẹo nhỏ cũng chưa có, thân hình cao ráo, tư thái ngạo nghễ kiên cường như tùng

như bách, hai cánh tayđều còn đủ.

Phát hiện đối phương nhìn qua, Lục Minh Ngọc chợt hoàn hồn, đồng thời

phản ứng lại. Năm nay Sở Hành vừa đúng mười chín tuổi, nhưng phải tới

tháng sau mới lãnh binh đi Liêu Đông đánh giặc, nói cách khác, hiện tại

chỉ có mắt trái của Sở Hành là có vấn đề thôi?

" A Noãn?"

Thấy cháu gái nhỏ ngơ ngác sững sờ, Lục Trảm thấp giọng nhắc nhở, gặp

được trưởng bối chào hỏi là phép tắc phải có, chẳnglẽ cháu gái nhỏ bị Sở Hành dọa rồi?

" Biểu cữu cữu."

Lục Minh Ngọc vội vàng tiến lên, ngoan ngoãn thi lễ với Sở Hành. Bình

thường Lục Minh Ngọc rất lễ phép, hơn nữa nàng thật lòng kính trọng Sở

Hành, vì thế Lục Minh Ngọc ngẩng đầu lên, tươi cười sáng lạn hàn huyên

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!