Lục Minh Ngọc dự định vẽ một tiểu viện của nông gia tặng cho tổ phụ, để
giúp ông ấy nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp cùng tổ mẫu, nhưng nàng vẽ
liên tục vài bức, lại đều thấy không vừa lòng, chắc do không có ông ấy,
Lục Minh Ngọc không thể nào tưởng tượng cảnh tổ mẫu đứng ở trong sân
viện nông gia. Nàng tuy cũng đã ở lại thôn trang vùng ngoại ô, nhưng đây
là thôn trang của gia đình phú quý, làm sao có thể giống với hộ nông
gia.
Nếu tổ phụ đã trở về tiền viện, Lục Minh Ngọc sai Cam Lộ cầm theo giấy
bút, bước chân nhỏ chạy tới Ninh An Đường. Dọc trên đường đi, Lục Minh
Ngọc suy nghĩ làm thế nào để dụ tổ mẫu miêu tả về quê quán cũ, nhưng khi bước vào Ninh An Đường, chỉ thấy trong viện trống không, cả bọn nha
hoàn đều không thấy, chỉ còn có Lan ma ma đứng chờ ở ngoại viện, giống
như đang canh gác.
"Làm sao vậy?" Lục Minh Ngọc kỳ quái hỏi.
Lan ma ma nhìn về phía thượng phòng, thấp giọng thở dài: " Lão gia cùng
lão phu nhân hình như đã cãi nhau, lão phu nhân khóc, lão nô sợ bọn nha
hoàn nghe được liền khua môi múa mép đồn đại lung tung, nên đã đuổi
xuống rồi."
Tâm Lục Minh Ngọc trầm xuống, nghi ngờ nhìn Lan ma ma: " Ma ma làm sao lại không khuyên nhủ tổ mẫu?"
Tiểu cô nương cau mày, bộ dạng giao huấn người khác, tựa như một tiểu oa nhi chỉ biết chơi đùa qua một đêm liền trưởng thành, Lan ma ma kinh
ngạc nhìn Lục Minh Ngọc một cái, lúc này mới cúi đầu biện giải cho mình: "Lão nô cũng đã khuyên qua, nhưng lão phu nhân không nghe, đuổi lão nô
ra ngoài. Tứ cô nương tới thật đúng lúc, lão phu nhân thương nhất là
ngài, ngày hãy mau vào khuyên nhủ lão phu nhân đi?"
Lục Minh Ngọc càng thêm khiếp sợ, tính tình tổ mẫu hiền dịu, hiện giờ
người bên cạnh tín nhiệm nhất là Lan ma ma đều không khuyên được nữa,
rốt cuộc tổ phụ đã làm gì?
Dặn dò Cam Lộ đứng bên ngoài chờ, Lục Minh Ngọc đi vào trong một mình.
Bên trong nội thất, Chu thị dựa vào đầu giường, khóc nức nở, chỉ càm
thấy mình sống không nổi nữa. Nữ hồng của nữ nhi bà tốt, khi ra ngoài làm khách, nghe người khác khen cô nương nhà mình, bà cũng sẽ khen nữ nhi
hai ba câu, nhưng bà cũng chưa từng bắt buộc nữ nhi phải đứng đầu mọi
thứ, vậy tại sao Lục Trảm nói bà như vậy? Từ sau khi nhi tử bị mất thị
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!