Mặt trời ngã về tây, nhiệt độ cũng giảm dần theo, gió đêm thổi qua rèm cửa, làm lòng người vui vẻ.
Lục Minh Ngọc vừa viết xong một quyển kinh, buông bút xuống, đại nha
hoàn Lãm Nguyệt lập tức bưng chậu rửa tay tới, hầu hạ nàng rửa tay.
Nước lạnh sạch sẽ trong suốt trong chậu đồng, làn nước gợn dập dờn, hình cá chép dưới đáy chậu dường như sống lại, bên cạnh lá sen vãy đuôi di
động, Lục Minh Ngọc không quan tâm cảnh đẹp trước mắt, Lãm Nguyệt lại
hâm mộ nhìn đôi tay của nàng, vừa trắng vừa mềm mại, mười ngón tay nhỏ
nhắn xinh đẹp lại thanh tú, khó trách nhiều lần thế tử ôm phu nhân trên
đùi, thích thú xoa nắn.
" Đều lui xuống hết đi.". Rửa tay xong, Lục Minh Ngọc lãnh đạm cho hai
nha hoàn lui ra, trong lòng nàng có tâm sự, muốn yên tĩnh một mình.
Thái Tang, Lãm Nguyệt đồng thanh đáp, rồi lui ra.
Trong phòng vẫn khá là oi bức, Lục Minh Ngọc cầm lấy cây quạt tròn rồi
đi về phía cửa sổ, ngoài cửa là những chậu hoa nguyệt quế nở rộ cả vườn, cả ngày nóng oi bức, nhưng hiện tại lại thấy thoải mái hơn nhiều. Hình
ảnh đóa hoa trắng noãn mềm mại, đẹp đẽ không vướn bụi trần, tựa như mẫu
thân trong trí nhớ của nàng, trong trẻo nhưng lạnh lùng thoát tục, không dính khói lửa nhân gian.
"Phu nhân, Cát tiên sinh đã trở lại."
Trước cửa viện một tiểu nha hoàn bước nhanh tới, nhìn phu nhân đứng trước cửa sổ ngắm hoa, tiểu nha hoàn lại cao giọng bẩm báo.
Lục Minh Ngọc mi tâm giật mình, đặt quạt tròn để trên bàn sách, nhìn lại trang phục của mình, xác định không có chỗ nào thất lễ, liền đi đến
tiền viện tiếp khách. Lại nói đến vị Cát tiên sinh này, thật là một quái nhân, ngày hôm trước hộ vệ đến thôn trang bên cạnh lên núi tìm thức ăn
để làm những món ăn thôn quê, không ngờ phát hiện có người trượt chân
lăn xuống núi, liền cứu đem về. Cát tiên sinh này sau khi tỉnh lại liền
muốn báo đáp ân tình. Hộ vệ nói phu nhân muốn ăn món ăn dân dã nên hắn
mới vào núi tìm, nếu Cát tiên sinh thật muốn báo đáp liền báo đáp phu
nhân đi.
Lục Minh Ngọc đến thôn trang là để tịnh tâm tưởng nhớ về vong mẫu, vốn
không để ý đến vị Cát tiên sinh này, nhưng đối phương kiên quyết không
báo ân sẽ không chịu đi, Lục Minh Ngọc bắt buộc gặp mặt hắn, hỏi hắn lấy gì để báo đáp. Nàng là phu nhân của thế tử Sở quốc công, cẩm y ngọc
thực, Lục Minh Ngọc cũng không thiếu tiền bạc.
Cát tiên sinh tự xưng là thần y, nguyện ý chữa bệnh giúp nàng hay thân nhân của nàng.
Lục Minh Ngọc không bệnh tật, nhưng thân nhân trong nhà, lại có hai người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!