Chu Ngạn xoa trán, thở dài thườn thượt: "Kiệm Kiệm, mấy ngày nay chắc ta không ngủ được mất."
Mấy ngày trước là hắn mất ngủ, mấy ngày sau đến lượt Tần Kiệm trằn trọc.
Trong tiếng pháo nổ rộn ràng, dưới bầu không khí náo nhiệt, nàng gả cho Chu Ngạn.
Có lẽ không ai giống nàng, tân nương xuất giá, ngay cả chỗ ở cũng không đổi.
Đêm tân hôn, Chu Ngạn thỏa ý ngủ lại phòng nàng, nhéo má nàng trêu chọc: "Muội xong rồi Tần Kiệm, không chạy thoát được nữa đâu."
Mấy ngày sau đó, hai người hầu như không bước chân ra khỏi cửa phòng.
Tiểu biệt thắng tân hôn, Chu bá mẫu và Lý ma ma nhìn mà vui mừng, còn dặn dò người hầu trong phủ không được quấy rầy hai người.
Buổi tối triền miên không dứt, Tần Kiệm chịu hết nổi, đỏ mặt đánh hắn.
Chu Ngạn khàn giọng, cổ họng nghẹn lại, không hiểu sao, lại vô cớ đỏ hoe mắt, ghé sát tai nàng nói: "Kiệm Kiệm, ta không phải đang nằm mơ đấy chứ."
Mơ…
Tần Kiệm hơi sợ, đưa tay ôm lấy hắn: "Không phải, A Ngạn ca ca, đây không phải mơ."
Lúc Chu Ngạn phải rời đi, hắn lưu luyến không thôi, xoa đầu nàng: "Kiệm Kiệm, muội tin ta, cho ta thêm chút thời gian, sau này chúng ta sẽ không bao giờ phải xa nhau ngàn dặm nữa."
Tần Kiệm gật đầu, nhìn hắn chằm chằm: "Ta tin, A Ngạn ca ca, ta chờ huynh."
Tình cảm sâu đậm của hai người, cuối cùng cũng khiến Lương đại tiểu thư kia c h ế t tâm.
Đích tôn nữ duy nhất của Lương quốc công, từ nhỏ đã kiêu ngạo, tính cách phóng khoáng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Chu Ngạn, nàng ta đã ao ước trong lòng.
Lương quốc công cũng có ý muốn gả nàng ta cho Chu Ngạn, nhưng Chu Ngạn đã khéo léo từ chối.
Lương đại tiểu thư không cam lòng, nhất quyết phải theo đến tận nơi xem thử vị hôn thê mà tiểu Chu phó tướng ngày đêm nhung nhớ có gì hơn người, khiến hắn si mê đến vậy.
Đến một chuyến, nàng ta hoàn toàn thất vọng.
Tình cảm của hai người quá tốt đẹp, mấy ngày thành thân, ngay cả cửa phòng cũng không bước ra.
Lương đại tiểu thư khóc suốt mấy ngày liền.
Lúc hồi kinh, nàng ta giơ roi ngựa quất mạnh một cái, rồi phi ngựa đi trước.
Lần này Chu Ngạn rời đi, lại một năm nữa trôi qua.
Tin Thái Quang đế lâm bệnh nặng truyền đến cũng là lúc thư nhà của hắn đến.
Trong thư nói tình hình triều chính bất ổn, thiên hạ sắp đại loạn, dặn dò Chu phụ nhất định phải cẩn thận.
Kỳ thực là hắn lo xa rồi, Chu phụ chỉ là một tiểu quan Cửu phẩm, tranh giành quyền lực trong triều, làm sao đến lượt ông.
Tiếp đó là Hoàng đế vì luyện đan mà đột ngột băng hà, hoạn quan thao túng triều chính.
Triều đình nhuốm máu, gần như ngày nào cũng có đại thần bị g i ế t.
May mà những tiểu quan như Chu phụ, căn bản không có cơ hội vào Kim Loan điện.
Tiễn sự của Tiễn sự phủ thì khác, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, mỗi lần tan triều, y phục trên người ông đều ướt đẫm mồ hôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!