Chương 9: (Vô Đề)

Lạc Thần có thể cảm giác được, A đệ cực kỳ kính trọng người đã cứu cậu, thậm chí còn sùng bái nữa là đằng khác.

Dĩ nhiên, Lạc Thần cũng vô cùng cảm kích vị Tư Mã trong quân tên là Lý Mục kia.

Mặc dù sự việc đã qua hơn mấy tháng, nhưng cho tới bây giờ, mỗi khi nghĩ lại cảnh tượng lúc ấy, nàng vẫn cảm thấy nghĩ mà sợ như cũ.

Nhưng cũng chỉ thế thôi.

Nàng cũng không có mấy hứng thú khi nghe A đệ khen không dứt miệng về Lý Mục anh hùng anh dũng như thế nào trước mặt mình.

Phụ thân chắc hắn đã khen thưởng tương ứng cho hắn, bất luận là gì cũng đều là thứ hắn xứng đáng có được.

Điều nàng quan tâm hơn vẫn là phụ thân, thúc phụ, đường huynh, cùng với…đại huynh Giản Chi của Lục gia, đây là những người thân thuộc của nàng, người nàng quan tâm, họ đang ở bên trong chiến sự, liệu họ có bình an vô sự hay không, ngày nào thì sẽ trở về.

Nàng cắt ngang Cao Hoàn, hỏi vấn đề mình muốn biết.

– Sắp rồi ạ. Đệ vừa nhận được thư của bá phụ, biết được ít ngày nữa họ sẽ trở về, sau đó sẽ đến đón tỷ…

Cậu ta dừng lại, nhìn sang Tiêu Vĩnh Gia.

Tiêu Vĩnh Gia đang dựa vào thành giường cạnh cửa sổ của thủy đình này, một tay mở ra, hướng về phía cửa sổ ngắm nhìn bộ móng tay đỏ tươi mà mình mới nhuộm sáng nay, năm ngón tay thanh mảnh không kém gì tay thiếu nữ.

Thanh Hà trưởng công chúa chẳng những có tiếng là cứng cỏi mạnh mẽ, hơn nữa sau khi gả cho Cao Kiệu bởi vì cuộc sống xa hoa lãng phí mà thường bị người đời lên án.

Trong ký ức mơ hồ về tuổi thơ của Lạc Thần, mẫu thân thoạt đầu hình như không phải như thế, về sau chẳng biết tại sao dần dần trầm mê trong đó. Quần áo trang sức động một tí là tiêu phí hàng vạn. Chỉ riêng giày đã có không dưới trăm đôi, đầu phượng, vân tụ, ngũ sắc…đủ loại kiểu dáng và chất liệu, xinh đẹp lộng lẫy, vỏ vàng giẫm đất, châu ngọc đặt chân, cực kỳ xa xỉ, rất nhiều đôi mua về lại bỏ xó, chưa từng được đi bao giờ.

Ngày thường, ngoại trừ thỉnh thoảng mặc đạo phục ra thì hầu hết đều là những thứ lộng lẫy xa hoa, cho dù là ở một mình cũng không ngoại lệ.

Giờ phút này cũng như thế.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào phản chiếu chiếc trâm vàng hình đầu rắn bằng vàng cài vào một bên búi tóc cao đen nhánh của bà, làn da trên khuôn mặt trắng nõn đến mức lấp lánh sáng bóng như trân châu dưới ánh mặt trời.

Bà dường như không hề quan tâm đ ến những gì hai chị em đang nói ở bên ngoài.

Cao Hoàn quay sang bà, cung kính nói:

– Bá mẫu, cháu phụng mệnh bá phụ tới đây đón bá mẫu với A tỷ về nhà ạ.

Tiêu Vĩnh Gia thậm chí không nhấc mí mắt lên:

– Cháu đón a tỷ về là được. Ta thì không cần. Đi đi về về cũng không gần chút nào, rất là nhọc.

– Bá mẫu! Thật sự là trong thư bá phụ đã dặn cháu như vậy đó ạ. Bá mẫu không về nhà, thể nào bá phụ cũng sẽ trách cháu cho mà xem. Hơn nữa vì chuyện lúc trước mà bá phụ vẫn còn giận cháu lắm, nếu như cháu không đón được bá mẫu, sợ là bá phụ càng không tha thứ cho cháu. Bá mẫu ơi, xin thương xót cho cháu đi mà.

Cao Hoàn thấy Lạc Thần đưa lưng về phía Tiêu Vĩnh Gia lén lút chớp mắt với mình thì ngầm hiểu, vội vàng đi tới gần cầu xin.

Thế thì còn thôi, lại còn phịch một tiếng, quỳ hai gối xuống đưới đất.

Tiêu Vĩnh Gia buông bàn tay mà mình ngắm nghía rất lâu xuống, quay mặt lại, nhướng đôi lông mày được tô vẽ cẩn thận lên, mím đôi môi đỏ mọng, mỉm cười.

– Lục lang, cháu cũng biết dỗ bá mẫu đấy nhỉ. Đứng lên đi, hôm nay cháu có quỳ gãy hai đầu gối cũng vô dụng thôi. Yên tâm đi, ta không về cùng, bá phụ của cháu sẽ không làm gì cháu đâu.

Cao Hoàn dù được gửi nuôi dưới danh nghĩa Cao Kiệu, được coi như con ruột trong nhà, nhưng ở trước mặt vị trưởng công chúa bá mẫu cứng cỏi mạnh mẽ này cũng không quá mấy thân thiết.

Nghe vậy đành phải đứng lên, nhìn Lạc Thần, bày ra thái độ đã hết cách.

– Mẹ ơi…-  Lạc Thần cắn môi.

– Con muốn về gặp cha con thì đi theo Hoàn nhi về đi. Mẹ sẽ cho người thu dọn đồ đạc cho con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!