Chương 8: (Vô Đề)

Màn đêm buông xuống bên ngoài quận thành Đan Dương, đại quân khao thưởng ngay tại chỗ hạ trại. Trong quân mổ heo làm thịt dê, uống rượu không thể kiềm chế, lửa trượng đỏ bừng khắp nơi, tiếng hò hét, tiếng đấm đá kèm theo tiếng cười nói vang vọng cả trong lẫn ngoài Viên Môn.

– Uống!

– Chúng ta liều mạng chiến đấu, bọn họ ngay cả mặt mũi quân phản loạn cũng chưa từng thấy, nhưng mỗi lần thưởng công lao lớn nhất lại là đám người họ!

– Lý biệt bộ, các huynh đệ lần lượt kính huynh! Huynh có dám tiếp không?

Ở một góc khuất của trại, một cây củi quấn dầu cây trẩu đang cháy xèo xèo, ngọn lửa nhảy nhót phản chiếu những khuôn mặt đỏ bừng nồng nặc mùi rượu.

Một đám sĩ quan cùng quân tốt cấp thấp trong quân đang vây quanh Lý Mục, tranh nhau mời rượu hắn. Ánh mắt nhìn hắn ngoài sự ngưỡng mộ còn mang theo sự tức giận bất bình.

Mỗi khi thắng trận trong quân sẽ luận công phong thưởng, đây là lệ cũ.

Trong trận chiến trước, Lâm Xuyên Vương tự biết đã không có đường lui giống như chó cùng rứt giậu bị cùng đường đã quyết tâm dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại.

Dưới trướng của ông ta vẫn còn có hai vạn binh mã đã nhiều năm gây dựng, hơn nữa còn chiếm cứ được địa điểm thuận lợi.

Nếu như lúc ấy không phải Lý Mục một người một ngựa phi ngựa như tia chớp, như một thần binh từ trên trời giáng xuống giết thẳng vào trận địa quân địch, cứu về Cao Hoàn Cao thị vốn đã định sẵn trở thành con ma dưới thanh đao, triệt để làm xáo trộn trận địa của Lâm Xuyên Vương, lại khiến cho sĩ khí triều đình dâng cao chưa từng có, bắt lấy cơ hội, nhân lúc đối phương chưa kịp kết trận họ đã phát động một cuộc tấn công dữ dội, tinh thần chiến đấu của quân phản loạn tan rã, binh bại như núi đổ, mà vốn dĩ đây là một trận ác chiến đẫm máu.

Không đến cuối cùng, không ai dám kết luận kết quả thắng bại.

Ngày hôm ấy, trong chiến trường nhìn mênh mông vô tận kia, giữa hai quân giao đấu, hắn chấp kiên khoác duệ, tay cầm một thanh trường đao, một mặt thiết thuẫn, mạnh mẽ xé bức tường người máu thịt phía trước, để móng ngựa đạp lên trên thi thể tiến lên khiến cho quân địch vỡ mật táng hồn, nhượng bộ lui binh, cho nên cuối cùng không một kẻ nào dám ngăn cản, chỉ đành phải trơ mắt nhìn hắn giương nỏ phía sau, dưới sự truy đuổi của tiễn nỏ mà ở trong thiên quân vạn mã cứu Cao Hoàn về.

Hễ là người nào ngày đó tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, dù là đã qua hơn nửa tháng nhưng mỗi khi nhớ tới vẫn nhiệt huyết sôi trào như cũ.

Lý Mục chẳng qua chỉ là một Biệt Bộ Tư Mã, tuổi lại quá trẻ, nhưng tòng quân nhiều năm, sinh gặp loạn thế, thiên hạ chiến loạn, nói thân kinh bách chiến cũng không khoa trương chút nào. Từ một binh lính cấp bậc thấp nhất khi mới nhập ngũ, rồi thăng lên Ngũ trưởng, Thập trưởng, Bách nhân tướng, và cho đến hai năm trước, ở tuổi chưa đầy hai mươi hắn đã thăng chức Biệt Bộ Tư Mã có tư binh doanh riêng, lập nên những chiến công lừng lẫy từ trận chiến này đến trận chiến khác.

Trong quân đội thường trú lại thượng du sông Trường Giang thuộc Hứa thị này, nhắc tới Lý Mục anh dũng thiện chiến gần như ai ai cũng biết, cộng thêm sự hy sinh vì nghĩa và danh tiếng to lớn năm xưa của tổ phụ hắn, trong số các binh lính cùng sĩ quan tầng dưới trong quân đội, hắn là người có lực hiệu triệu nhất.

Từ sau khi đảm nhiệm chức vị Biệt Bộ Tư Mã, binh sĩ đều muốn gia nhập biệt doanh của hắn, coi việc trở thành tư binh của hắn là một điều vinh quang.

Ba trăm binh lính dưới trướng của hắn người nào cũng là dũng sĩ thiết huyết, ngủ cùng lều, mặc cùng áo, mỗi một trận chiến, cùng hắn không màng sống chết xông pha chiến đấu. Tuy nhiên, cho đến nửa tháng trước, tại trận chiến kia, địa vị thần nhân vô song của hắn mới thực sự được khẳng định trong lòng binh lính.

Anh hùng huyết đảm, uy chấn tam quân.

Trận chiến này, đừng nói là công đầu độc tài, dù cho được tôn xưng là chiến thần cũng không đủ.

Nhưng hôm nay luận công phong thưởng, hắn lại chỉ được thăng từ Biệt Bộ Tư Mã lên làm Hữu Tư Mã một trong Ngũ Bộ Tư Mã, mà trước đó vị trí Đô úy vốn bỏ trống tất cả mọi người đều cho rằng lần này ngoài hắn ra thì không ai khác xứng đáng hơn nhưng lại rơi vào tay một con cháu sĩ tộc mấy tháng trước vừa đến trong quân không lâu.

Lúc lệnh khen ngợi vừa phát xuống, ba trăm binh lính thuộc binh Lý Mục đều náo động, những binh sĩ còn lại cũng bàn tán xôn xao, khá là bất mãn.

Có mấy thập trưởng có gan lớn muốn tìm Dương Tuyên để phân rõ phải trái nhưng lại bị Lý Mục ngăn cản. Mọi người thấy hắn hoàn toàn không quan tâm chút nào, bấy giờ mới thôi, nhưng trong lòng vẫn ôm sự bất bình không giải tỏa được, tối hôm nay vẫn hô to tên hiệu "Biệt Bộ" cũ của hắn mười lần nhằm bày tỏ sự bất mãn kịch liệt.

Lý Mục luôn mang nụ cười trên mặt, ai kính rượu cũng không từ chối, uống hết chén này đến chén khác, cùng binh lính tranh nhau nâng ly uống cạn.

"Quân ngồi xe, ta mang nón lá, ngày khác gặp lại xuống xe vái chào."

"Quân gánh dù, ta cưỡi ngựa, ngày khác gặp lại xuống chào quân!"

"Đừng nói ngõ hẻm mạch thiếu niên nghèo, phong vân tế hội hóa Kháng Long!"

Dần dần, không biết là ai đầu têu, chung quanh bắt đầu có người lấy sống đao gõ làm tiết tấu, hát bài hát đất Việt của nước Việt cổ xưa.

Người tụ tập càng ngày càng nhiều, người tham gia hát càng ngày càng nhiều. Tiếng hát cùng với âm thanh đao kích khiến cho huyết mạch đập thình thịch, ầm ầm dậy sóng, sục sôi cuồn cuộn, theo gió lần lượt lan truyền đến toàn doanh địa, nó khiến cho nhóm sĩ quan sĩ tộc đang uống rượu vui vẻ ở đằng xa bật cười.

Trong tiếng ca, Lý Mục ngồi một mình bên đống lửa, lặng lẽ tự rót rượu uống, nét mặt bình tĩnh.

Bỗng nhiên, tiếng hát chung quanh dần dần biến mất, cuối cùng yên tĩnh trở lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!