Cao gia cách Đài Thành không xa, tiến vào cổng thành phía tây băng qua ngự nhai, nó gần ngay Chu Tước môn phía nam của hoàng thành.
Hôm nay Cao Kiệu về sớm hơn so với bình thường, nhưng trước cửa nhà cũng đã có mấy kiệu xe của khách rồi.
Lạc Thần đợi cho đến khi mọi người đi hết rồi mới tiến vào thư phòng, nhìn thấy phụ thân đã thay áo choàng xanh và khăn chít đầu, đang ngồi sau bàn cắm cúi ghi chép, thỉnh thoảng lại húng hắng ho.
Phụ thân nổi danh là mỹ nam tử, lúc còn trẻ mặt như mỹ ngọc, mày kiếm mắt phượng, lớn tuổi hơn một chút thì nuôi bộ râu phóng khoáng, càng toát lên vẻ nhẹ nhàng phong độ, khiến người khác nhìn thấy khó mà quên được.
Lạc Thần nghe nói lúc trước có một lần phụ thân ra ngoài thể nghiệm và quan sát dân tình. Khi đến huyện Khúc Dương, biết được nông phụ trong huyện nhân dịp nông nhàn thường dệt vải nâu mùa hè để bán trong mùa thấp điểm bởi vì năm đó mùa màng thiếu thu, đã bị thương nhân buôn vải trong thành cố tình nhân cơ hội ép giá, nông phụ làm ăn thua lỗ, cho nên lúc đó ông đã mua về một cuộn.
Sau khi về thành ông đã cắt làm thành váy rộng, mặc vào ngồi trên xe trâu không đóng thùng đi khắp đường phố, hết tung lại xòe. Người qua đường thấy đẹp, ghen tị lắm, đàn ông bất luận sĩ thứ đều nhao nhao bắt chước, không đến mấy ngày, vải nâu mùa hè không ai thèm ngó ngàng đến đã không có chỗ để mua, giá tiền tăng nhanh, vải nâu của huyện Dương Khúc chỉ một lần mà bán hết.
Có câu danh sĩ phong lưu phải nói là phát huy vô cùng tinh tế đến triệt để ở trên người ông.
Chỉ là mấy năm nay, phụ thân đã gầy đi rất nhiều, tóc bên mai đã có sợi bạc, nhưng cho dù như thế vẫn rất đẹp trai ngời ngời, khí độ không tầm thường.
Lạc Thần gọi cha một tiếng, đi đến bên Cao Kiệu, nghiêm trang ngồi quỳ dưới chân.
Từ năm ngoái kể từ khi quốc sự hỗn loạn, để ý thấy phụ thân hao tổn nhiều tâm lực, cho nên ở trước mặt phụ thân nàng luốn cố gắng tỏ ra trưởng thành hiểu chuyện.
– Cha ơi, có chuyện gì cần con giúp không ạ?
Cao Kiệu đảm nhiệm chức vụ Trung Thư Lệnh kiêm Tể tướng, bên trong nha thự Đài Thành có một trợ lý văn thư. Nhưng một năm nay, bởi vì quốc sự hỗn loạn, chiến sự liên tiếp, những việc vất vả làm việc đã trở nên rất bình thường, để thuận tiện, thư phòng trong nhà cũng được sử dụng làm nơi nghị sự.
Lạc Thần từ nhỏ tự do ra vào thư phòng của ông, khách đến thì né tránh, khách đi rồi thì mới vào cùng cha.
Cao Kiệu cười:
– Hôm nay chỗ cha không có chuyện nữa rồi. Con đi nghỉ đi, không cần ở lại với cha đâu.
– Hôm nay con có đến chỗ mẹ.
Lạc Thần nói xong lén lút quan sát vẻ mặt phụ thân, bắt gặp bàn tay cầm bút của ông hơi dừng lại.
– Sao không ở thêm mấy ngày nữa mà vội về thành thế con?
– Mẹ nghe nói cha bị ốm nên thúc giục con về, còn bảo con phải nghe lời cha, phải chăm sóc cho cha.
Lạc Thần nghiêm trang nói.
Cao Kiệu yên lặng.
– Mẹ còn đặc biệt dặn Cúc a ma theo con về thành nữa, chủ yếu là để chăm sóc cha, để cha sớm khỏi bệnh. A ma định đến thăm hỏi cha rồi nhưng thấy cha có khách không tiện tới nên đã đi sắc thuốc rồi ạ. Cha không tin đợi lát nữa a ma đến thì hỏi bà đi ạ.
Cao Kiệu mỉm cười:
– Cha bị bệnh không quan trọng. Nếu con không muốn A Cúc hầu hạ con thì để bà ta quay về hầu hạ mẹ con đi.
– Cha à! Thật sự là mẹ bảo Cúc a ma về nhà chăm sóc cha đó! Bản thân mẹ cũng muốn về đây. Cha, hôm nào cha đi đón mẹ về thành nhé, có được không…
Lạc Thần bắt đầu nôn nóng, hai tay bám vào bàn đứng thẳng người lên.
Cao Kiệu hơi ho một tiếng.
– Ừm…được…Chờ việc bận qua rồi thì nói tiếp…
– Cha ơi, cha nói phải nhớ đó! Cha cũng đừng sợ! Mẹ chỉ mạnh miệng mềm lòng thôi. Nếu như cha đi một mình không dám đi thì con đi cùng cha. Mẹ không theo cha về thì con sẽ khóc lóc cho mẹ xem, kiểu gì mẹ cũng bị con làm cho mềm lòng thôi!
Vô tình, dáng vẻ trẻ con muốn giấu đi của cô lại lộ ra trước mặt phụ thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!