Chương 42: (Vô Đề)

Đi đường thủy mất mấy ngày, có thể nhìn thấy thành Kiến Khang ở phía xa.

Cao Hoàn đã chờ sẵn ở đó để đón Tiêu Vĩnh Gia cùng Lạc Thần.

Từ ngày xuất giá cho đến ngày hôm nay trở về thực ra chỉ có khoảng một tháng. Nhưng mà Lạc Thần cảm thấy như là cách xa đã lâu lắm rồi.

Ngồi xe vào thành, qua tấm rèm cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, khung cảnh đường phố vô cùng quen thuộc khiến cho nàng không khỏi cảm khái.

Mấy ngày trước, tâm tình chia ly buồn bã vì phải trở về dần dần vẫn phải nhạt đi. Trong lòng nàng chung quy vẫn rất chờ mong. Cuối cùng nàng đã trở về ngôi nhà quen thuộc nhất của mình, có thể tiếp tục được ở bên cha mẹ yêu thương nhất của mình.

Lúc trước, vào đêm Lạc Thần xuất giá, Tiêu Vĩnh Gia trở về Bạch Lộ Châu. Hôm nay đón con gái yêu từ Kinh Khẩu trở về, Cao Kiệu đã biết tin và có truyền lời, nói mình sẽ trở về sớm, kêu trưởng công chúa cũng hồi phủ và cùng con gái ăn bữa cơm gia đình.

Cao Kiệu hôm nay quả thật về sớm, cha con gặp nhau mừng mừng tủi tủi, trên bữa cơm tâm tình bao nhiêu cũng không hết chuyện.

Cơm nước xong cũng chỉ mới đến giờ Tuất, nhưng trời đã tối hẳn, bởi vì lúc này đã là tháng mười một, bên ngoài trời lạnh, Tiêu Vĩnh Gia lại gọi người chuẩn bị xe muốn về Bạch Lộ Châu ngay trong đêm.

Lạc Thần khổ sở khuyên mãi, Cao Kiệu cũng mở miệng giữ lại, Tiêu Vĩnh Gia mới miễn cưỡng ở lại một tối, sáng sớm ngày hôm nay khi chuẩn bị ra khỏi thành đã hỏi Lạc Thần ở bên nào.

Một bên là phụ thân, một bên là mẫu thân, Lạc Thần đều không nỡ rời xa cả hai bên, tâm trạng tức thì tụt dốc không phanh. Niềm vui trở về nhà đêm qua đã biến mất vào lúc này. Nàng đứng tại chỗ, lặng thinh không nói gì.

A Cúc nhìn nàng, lộ vẻ xót xa.

Cao Kiệu do dự một chút đi lên nói với Tiêu Vĩnh Gia:

– A Lệnh, nàng đi theo ta một chút.

Tiêu Vĩnh Gia nhìn trượng phu, nhưng cuối cùng vẫn bước theo, hai người lần lượt đi vào trong phòng.

– Có chuyện gì? – Tiêu Vĩnh Gia lạnh lùng hỏi.

– Ta biết nàng rất ghét ta, ta cũng không muốn miễn cưỡng nàng phải sống chung với ta. Nhưng mà A Di xuất giá, nay vừa mới về nhà, nàng có thể ở lại được không?

Trong giọng nói của Cao Kiệu thoáng mang theo sự khẩn cầu cùng với chút bất đắc dĩ.

Tiêu Vĩnh Gia cùng ông nhìn  nhau một lát, sắc mặt mới thoáng ôn hòa trở lại.

– Cũng được, tôi chỉ vì con gái thôi.

Cao Kiệu cũng thoáng thả lỏng, mỉm cười nói:

– Cảm ơn nàng. Nếu ta có chỗ nào khiến nàng không hài lòng thì nàng cứ nói ra, ta có thể sửa, chắc chắn sẽ sửa. A Di giờ đã lớn, không thể giống như trước, ta cũng không muốn bởi ta và nàng bất hòa mà khiến con nó bị kẹt ở giữa khó xử.

Tiêu Vĩnh Gia nhìn trượng phu, đôi môi đỏ mím chặt lộ ra một đường cố chấp, trong đáy mắt chợt lóe lên một tia buồn bã, nhưng chỉ là thoáng qua.

– Chuyện này không cần nói, – Bà cười nhạt, – Tôi hiểu ý của ông. Tôi ở lại là được.

Bà nói xong định bỏ đi lại bị Cao Kiệu gọi lại.

– A Di xuất giá, ta cũng không tiện hỏi chuyện ở chung của vợ chồng con nó. Nàng thân thiết với con hơn, con nó có nhắc với nàng chuyện Lý Mục đối đãi với con thế nào không?

Tiêu Vĩnh Gia nhớ tới những gì A Cúc nói cho mình nghe một vài chuyện giữa con gái và Lý Mục, nhíu mày.

– Nó cưới con gái của tôi là phúc mà kiếp trước đã tu của nó, nào dám đối xử không tốt với con gái?

Cao Kiệu thở dài, gật đầu.

– Nhưng A Di có nói trở về ở bao lâu không?

– Đương nhiên là sẽ không quay lại đó rồi. – Tiêu Vĩnh Gia lạnh lùng nói. – Muốn con gái tôi làm người Lý gia thì phải xem họ Lý kia có còn mạng này không!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!