Chương 41: (Vô Đề)

Tiêu Vĩnh Gia búi tóc cao y phục cao sang, trang điểm tao nhã, phong thái cao quý sang trọng, vẫn rất quen thuộc như Lạc Thần từng thấy, hơi hơi ngẩng mặt, đứng ở trước cửa Lý gia. Trông thấy Lạc Thần gấp gáp chạy ra hai mắt sáng ngời, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, bước nhanh hơn ra đón, giang tay ra ôm con gái vào lòng, miệng thì liên tục gọi "con gái yêu" "con gái yêu", còn nói "nhớ con yêu quá".

– Mẹ ơi, con cũng rất nhớ mẹ!

Tiêu Vĩnh Gia cười gật đầu, quan sát Lạc Thần, ánh mắt quét một vòng trên người nàng, nụ cười liền biến mất, cau mày, quay sang A Cúc đang hầu bên cạnh.

– Các ngươi hầu hạ A Di thế nào, sao lại để A Di ăn mặc như thế này?

Lúc mới đến Kinh Khẩu Lạc Thần vẫn ăn mặc và trang điểm theo thói quen trước kia khi còn ở nhà, chỉ mặc quần áo đẹp, không đeo đồ trang sức bằng vàng và ngọc, mỗi khi ra ngoài phải theo phép tắc thì đeo Minh Kha, khi không theo phép tắc thì đeo Khanh Ngọc, anh lạc lâm lang, cực kỳ hiển quý. Nhưng được vài ngày, nàng cảm thấy trang phục của mình không hợp với Lý gia, rất phô trương, cho nên đã giảm bớt khoản ăn mặc và trang điểm đi.

Mà trong mấy ngày vừa qua, Lý Mục không ở nhà, nàng lại không ra ngoài nhiều, hơn nữa mấy ngày nay nàng đều vất vả kéo con thoi dệt sợi, để làm việc cho tiện mà việc ăn mặc trang điểm càng giản lược hơn.

Giống như ngày hôm nay, Lạc Thần chỉ búi tóc kiểu ốc, cài một cây trâm ngọc, đeo đôi hoa tai có gắn viên trân châu nhỏ như hạt gạo, quần áo cũng là loại giáp phục màu vàng nhạt, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng chất liệu rất mềm lại rất ấm, chân đi giày nhẹ và tất lưới giúp di chuyển dễ dàng hơn, nàng rất ưa thích – nhưng bộ trang phục này ở trong mắt Tiêu Vĩnh Gia lại biến thành quá giản dị, cho nên mới chất vấn A Cúc.

Trưởng công chúa đột nhiên đến Kinh Khẩu mà không hề báo trước, cho đến khi biết bà đến thì bà đã vào cửa, ai nấy cũng đều trở tay không kịp.

A Cúc thấy bà không hài lòng, đang muốn nhận lỗi thì bên kia Lạc Thần đã nói:

– Mẹ ơi, không phải lỗi của họ ạ, là tự con thích nên mới ăn mặc như thế này. Nơi đây không phải Kiến Khang, không cần phải rườm rà vây đâu ạ!

Tiêu Vĩnh Gia vẫn rất không vui, nhưng mà con gái yêu đã nói vậy rồi cũng đành phải bỏ qua, cầm lấy tay nàng nắm chặt, hai hàng lông mày lại bất giác nhíu chặt.

Lạc Thần phát giác ra muốn rút tay về nhưng đã muộn, bàn tay bị Tiêu Vĩnh Gia nắm chặt lật lòng bàn tay lên, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay nàng, sắc mặt sầm xuống, lại quay sang A Cúc:

– Bàn tay của A Di tại sao lại như thế này? Nó ở đây đã phải làm những gì?

Đôi tay của Lạc Thần từ nhỏ đến lớn đúng thật là "không dính nước dương xuân", được bảo dưỡng nâng niu cực kỳ non nớt mềm mại. Mấy ngày qua bởi vì xe sợi mà lòng bàn tay cùng với ngón tay bị con thoi sợi chỉ cọ xát, khó tránh khỏi bị xước. Nghiêm trọng nhất là ngày hôm trước, mấy ngón tay còn bị sưng to lên, sau khi đã bôi thuốc mỡ làm mát, hôm nay mờ đi nhưng vẫn sót lại vài vệt đỏ nhạt.

A Cúc thật sự là khổ mà không thể nói, đối mặt với Tiêu Vĩnh Gia, nào có ai dám nói về chuyện Lạc Thần ngày nào cũng kéo sợi, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

– Mẹ ơi, con có thể làm được gì ạ? Tại quá rảnh không có việc gì làm, lại muốn giết thời gian nên con chơi kéo sợi một chút thôi. Tay của con không bị sao đâu.

Lạc Thần rút tay về, nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy đường đi cơ hồ bị xe cao cùng nghi trượng dừng ở ngoài cửa gần như làm tắc nghẽn cả con đường, rất nhiều hàng xóm nghe tin đều ở bên ngoài nhìn vào trong, vẻ mặt tò mò xen lẫn kính sợ, khác biệt rất lớn với ngày thường, bèn vội vàng kéo tay Tiêu Vĩnh Gia vẫn còn đang sầm sì mặt mũi đi vào trong nhà.

– Mẹ ơi, mẹ mau vào nhà đi ạ. Mẹ chồng con hai mắt nhìn không rõ, con dẫn mẹ đi gặp ạ…

Khi nói chuyện, cửa thuỳ hoa truyền ra tiếng quải trượng, Lư thị nghe tin được A Đình dìu đỡ đang vội vã đi ra đón.

A Đình vừa mới gọi một tiếng "a tẩu" thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên dung mạo hoa lệ ăn mặc sang trọng đứng bên cạnh Lạc Thần, hai hàng lông mày nhíu lại, sắc mặt cau có, biết bà ấy là mẫu thân của a tẩu, đương kim trưởng công chúa thì sửng sốt, nụ cười trên mặt cứng lại, không dám tới gần nữa mà đứng khựng lại.

– Trưởng công chúa tới rồi à? – Lư thị mỉm cười, lên tiếng, – Trưởng công chúa từ xa bôn ba đến đây, chắc chắn đi đường mệt nhọc, xin mời vào nhà nghỉ ngơi trước được không?

Tiêu Vĩnh Gia ánh mắt đảo qua Lư thị, không lập tức lên tiếng đáp lại.

Bầu không khí trở nên cứng ngắc.

– Mẹ!

Lạc Thần lập tức bám vào tai Tiêu Vĩnh Gia, nói nhỏ:

– Mẹ chồng con đối xử tốt với con lắm đó! Mẹ đừng có giận chó đánh mèo với mẹ chồng con, cũng không được mất lịch sự với mẹ chồng con đó.

Tiêu Vĩnh Gia sửng sốt nhìn con gái, chỉ thấy nàng mở to hai mắt nhìn mình, tràn đầy cầu xin, chần chừ một giây cuối cùng vẫn miễn cưỡng nén sự không vui trong lòng xuống, đáp:

– Bà là mẫu thân của Lý Mục phải không? Mắt nhìn không tốt thì đừng có ra ngoài. Tự ta đi vào là được.

Vì con gái của mình, Tiêu Vĩnh Gia mặc dù đã trả lời nhưng trong giọng điệu vẫn có một sự lạnh nhạt không thể che giấu.

Lư thị làm sao mà không nghe ra được, bà vẫn mỉm cười hiền hòa, lui sang một bên, nói với Lạc Thần:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!