Chương 4: (Vô Đề)

Hai tay bị hắn nắm chặt đến nỗi làm cho tim của Cao Lạc Thần đập nhanh như trống.

Nàng không dám nhìn thẳng vào hai ánh mắt nóng cháy rực lửa của hắn, rũ mắt xuống, chợt nhớ ra, nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay hắn, đi xuống giường.

Nàng đi đến bên bàn bưng bầu rượu lên, rót rượu vào cặp chén có khắc âm dương điềm lành đặt trên bàn. Hai chén vừa đầy thì cầm lên, trong cái nhìn chăm chú của hắn thì bước từng bước đến trước mặt hắn, đưa một chén dương minh ngọc cho hắn.

– Từ nay về sau, thiếp sống là người của lang quân, chết cũng là ma của lang quân. Xin chàng hãy uống chén rượu hợp cẩn này.

Nàng hơi ngửa mặt, đôi môi đỏ khẽ hé mở, hơi thở tựa hoa lan.

Tay áo như mây, cổ tay như ngọc, rượu ngon tay ngọc giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, hiện lên ánh đèn đêm bồ đào làm say lòng người.

Lý Mục nhìn nàng chăm chú, sâu trong đáy mắt là tình cảm dịu dàng tràn ngập.

Hắn nhận lấy ly rượu hợp cẩn, bàn tay to nắm lấy tay nàng, dẫn nàng ngồi trở lại bên giường, hai người vai kề vai, nhìn lẫn nhau, từng người uống cạn chén của mình.

Uống xong, hắn đặt cốc xuống, mỉm cười với nàng, đôi mày cương nghị, thần thái rạng rỡ.

Màn gấm lại lần nữa rơi xuống.

Cảm giác đôi môi ấy chạm nhẹ vào d ái tai mình, khi nàng nhắm mắt lại, bên tai nàng đột nhiên như diễn lại cảnh đêm tân hôn năm xưa, Giản Chi mỉm cười thâm tình gọi nàng "A Di".

Thân thể nàng không khỏi hơi cứng lại.

Hắn dường như đã nhận ra sự khác thường của nàng, do dự một lúc, ngẩng đầu lên, buông nàng ra.

– Ngủ đi.

Hắn dịu dàng nói, nhẹ nhàng kéo chăn cao lên đắp lên cổ cho nàng, trong giọng nói không có chút khó chịu nào.

Cao Lạc Thần nhắm mắt một lát, lại lặng lẽ mở ra, nhìn hắn.

Hắn đã nhắm mắt lại, an tĩnh nằm bên cạnh nàng, hô hấp đều đặn như là đã ngủ rồi.

Nhưng nàng biết, hắn chưa ngủ.

– Vì sao lại đối tốt với thiếp như thế?

Nàng khe khẽ hỏi, đầy mù mịt.

Hắn mở mắt ra, xoay mặt qua, cũng nhìn nàng.

Ánh sáng đỏ từ ngọn nến xuyên qua tấm màn, đôi mắt hắn sâu thẳm và hơi tỏa sáng.

……

Rất nhiều năm trước, Kinh Khẩu có một thiếu niên từ phương Bắc đào vong đến, lúc mới đến, trời xa đất lạ, để khám chữa bệnh cho mẫu thân bị bệnh nặng, trong lúc cùng đường, hắn đã lấy 30 tiền với cái giá là cống hiến hết mình đi đến một nơi làm người hầu cho một trang viên của cường hào có tên là họ Trương, thức dậy trước bình minh mỗi ngày, làm đủ thứ công việc nặng nhọc bẩn thỉu.

Một năm sau, khi hắn có thể rời đi, quản sự lại vu oan hãm hại hắn lấy trộm tiền của chủ nhân, muốn bắt hắn đưa đến quan phủ. Nếu hắn không muốn đi thì phải ký khế ước bán mình suốt đời.

Sau đó hắn mới biết được, đây là biện pháp quen dùng mà những cường hào địa phương này sử dụng để lợi dụng tình trạng vô gia cư của lưu dân để chiêu nạp cho trang viên với cái giá thấp nhất.

Thiếu niên phẫn nộ đẩy ngã viên quản sự kia, ngay sau đó bị tôi tớ ùa lên bắt được, sau khi đánh đập một trận còn dùng đinh sắt đâm xuyên qua lòng bàn tay hắn.

Hắn bị đóng đinh vào một cây cột bên đường ở cổng trang viên, bị dãi nắng dầm mưa để giết gà dọa khỉ.

Mẫu thân hắn Lư thị lúc nghe được tin chạy tới thì hắn đã bị đóng đinh ở bên đường ba ngày, không cơm không nước, môi khô rớm máu, bị nắng thiêu đốt mà ngất đi.

Hắn giãy giụa tỉnh lại trong tiếng khóc gào của mẫu thân, nhìn thấy mẫu thân gầy gò ốm yếu quỳ bên ngoài trang viên không xa liên tục dập đầu với đám gia nô kia, cầu xin chúng bỏ qua cho con trai mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!