Chương 38: (Vô Đề)

Lý Mục đi tiếp thánh chỉ của hoàng đế cữu cữu, Lạc Thần không ra ngoài mà vẫn đợi ở trong phòng.

Thị nữ tiến vào, mấy người hầu hạ Lạc Thần, chẳng mấy chốc đã xong, cuối cùng chỉ còn lại mái tóc dài vẫn còn chưa lau khô. A Cúc giúp Lạc Thần lau khô mái tóc dài, cẩn thận búi mái tóc dài đen nhánh thành búi tóc đơn giản. Lúc này cách thời gian Lý Mục ra ngoài tiếp thánh chỉ đã non nửa canh giờ. Hắn còn chưa về phòng.

Lạc Thần ngồi ở trước bàn trang điểm, tay cầm chiếc lược ngọc răng thưa và mảnh, theo bản năng gảy gảy, cả người hơi thất thần. Ngay cả khi A Cúc bảo nàng lên giường tạm nghỉ nàng cũng không có phản ứng.

Thật ra tâm trạng của nàng có hơi hoảng hốt. Nhưng không phải vì lý do Lý Mục đi lâu, mà là nàng đang chìm trong cảm giác mà lúc trước hắn rời đi đã mang đến cho nàng.

Cảm giác khá là uể oải.

Ngay khi hắn vừa đi, Lạc Thần mới sực tỉnh hồn, chợt nhận ra rằng nàng dường như cam chịu số phận mà chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi.

Tuy rằng đóng cửa lại nàng với hắn như hai người xa lạ không chút liên quan. Nàng ngủ trên giường, hắn vẫn luôn ngủ trên cái sập kia, trời càng về đêm càng lạnh cũng chỉ là đắp thêm chăn mà thôi.

Nhưng ngoài điều này ra, Lạc Thần ý thức được, mọi thứ đều rất khác so với những gì nàng tưởng tượng ban đầu. Nàng với mẫu thân hắn rất thân thiết, sống chung hòa hợp, câu "mẹ chồng" lẽ ra là một xưng hô rất khó thốt thành lời thì mới chỉ qua vài ngày nàng gần như đã gọi "mẹ" vô cùng dễ dàng và quen thuộc. A Đình thì trở thành cái đuôi của nàng. Đó là một cô gái nhỏ dễ xúc động, bốc đồng, thường ra mặt giúp thê tử của nghĩa huynh Lý Mục của mình dù chỉ có gặp mặt vài lần.

Ngoài họ ra, nàng cũng càng ngay càng thân thiết với những hàng xóm láng giềng của Lý gia….

Mỗi một chuyện nàng làm dường như đều rất trùng khớp với thân phận thê tử của Lý Mục.

Tuy nhiên những cái này không phải là trọng điểm, điều khiến cho nàng thất vọng nhất chính là chuyện vừa rồi. Có thể coi là nàng đang giúp hắn, nàng tự nhận mình đã xử lý rất thỏa đáng, vừa có ơn lại vừa thị uy với Thẩm gia, sau này vợ chồng Tưởng gia sẽ không còn bất cứ lo lắng nào nữa. Tất cả mọi người bao gồm cả mẫu thân hắn đều rất cảm kích nàng. Nhưng mà hắn không những có nửa lời cảm ơn nàng mà còn bất mãn với nàng như thế. Chẳng những nói năng lỗ m ãng, lời nói còn khiến nàng cực kỳ khó chịu.

Mà bực bội nhất là, hắn còn động chạm vào nàng. Như lúc này đây, vùng da sau gáy mà hắn chạm vào dường như vẫn còn cảm giác râm ran khó chịu.

Lạc Thần cực kỳ hối hận. Bực bội bản thân vì sao vừa nãy ngốc như thế, không phản kích lại cơ chứ.

Vào lúc này, những người khác đã đi hết! Toàn bộ những vui sướng thoải mái mà ban ngày mang đến cho nàng đều đã biến mất không còn sót lại chút gì. Nàng chán tới mức muốn giật lấy tóc của mình.

Một vú già ở cửa nhìn xung quanh.

A Cúc đi qua rồi quay lại nói với Lạc Thần:

– Tiểu nương tử, bệ hạ thánh chỉ phong Lý lang quân làm Cầm Tiết Đô Đốc, ngay lập tức đến Giang Bắc bình loạn Lương Châu.

….

Khâm sai phụng mệnh đến truyền thánh chỉ là hầu trung Phùng Vệ.

Phùng Vệ vừa mới đi thì lại có một vị khách đến thăm, đó là Dương Tuyên.

Nhưng Dương Tuyên không phải khâm sai, thậm chí đến cũng không phải phụng danh Hứa Tiết. Hứa Tiết triệu gã quay về thượng du Giang Lăng tiếp tục đóng giữ Kinh Châu. Giờ phút này, lẽ ra gã đã bước trên con đường đi về phía tây rồi, nhưng mà gã lại đổi hướng mà vòng lại đi Kinh Khẩu trước. Tối nay gã lấy thân phận cấp trên cũ của Lý Mục, hoặc là thân phận sự quan tâm của cấp trên cũ mà xuất hiện ở nơi này.

Phùng Vệ một chặng đường cấp tốc tới đây, trên đường đi rất vất vả, truyền xong thánh chỉ, đoàn người đã mệt rũ người. Sau khi nhận tin, Lý Mục đã cùng với Kinh Khẩu lệnh đưa đoàn người đi dịch quán, chiêu đãi sắp xếp xong, lúc trở về thì đã là đêm khuya muộn.

Hắn và Dương Tuyên ngồi đối diện với nhau.

Ở góc bàn làm việc thắp một ngọn nến, ngọn lửa cháy hừng hực, Dương Tuyên sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt rơi vào vật trước mặt. Phùng Vệ đã tới đây, ông ta không chỉ mang đến ý chỉ hoàng đế mà còn mang theo cả hổ phù cùng với ấn đồng. Hai thứ kia đặt cạnh nhau trên bàn, đó là tiết ấn cùng hổ phù dùng để điều binh. Đồng nặng dày, dưới ánh nến toả ra ánh sáng vàng sẫm tượng trưng cho quyền lực và uy nghiêm. Ấy thế mà lại thiếu một thứ, cũng là thứ quan trọng nhất.

Quân đội.

Lý Mục phụng mệnh phải qua sông chiến đấu với đối thủ Viên Tiết, kẻ vốn quy thuận Bắc Hạ, làm phò mã hoàng đế, được ban cho Lương Châu, thống trị địa phương.

Sau trận chiến thất bại thảm hại của Bắc Hạ với Giang Bắc Đại Ngu, đất nước đang bên bờ vực sụp đổ, Viên Tiết chẳng những không đi cần vương mà ngược lại xuất binh ra Lương Châu, nhanh chóng chiếm lĩnh được vùng Hán Trung, ngay sau đó phát động cuộc tấn công đối với Ba Quốc chính quyền ban đầu thuộc đất Thục cuối cùng của Đại Ngu. Ba Quốc không địch lại, Ba Vương chạy trốn tới Đại Ngu, đất nước bị diệt vong.

Vùng Tây Nam thuộc Giang Bắc toàn bộ rơi vào tay Viên Tiết.

Viên Tiết lập quốc, tự xưng Hán đế.

Cái mà Hưng Bình đế muốn Lý Mục làm chính là trợ giúp Ba Vương phục quốc, tiêu diệt Hán quốc chính thống do Viên Tiết dựng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!