Theo tiếng quát này, Lý Mục mở mắt ra.
Hắn xoay mặt, đưa mắt nhìn Lạc Thần, thấy nàng vén màn đi xuống giường đi chân không xỏ vào giày thêu, đứng ở trước sập của mình, không vui nhìn mình chằm chằm thì chậm rãi ngồi dậy.
Ánh mắt Lạc Thần rơi xuống trên ngực hắn, hai mắt đột nhiên trợn to.
– A!
Nàng vụt đưa tay lên che mắt của mình lại.
– Huynh mau mặc áo vào đi!
Trong giọng nói của nàng mang theo sự xấu hổ và giận giữ, trách móc xong thì xoay người đi.
Lý Mục cúi nhìn người mình.
Thì ra là áo trên người hắn không được buộc lại, hắn vừa ngồi dậy thì vạt áo bị bung ra.
Hắn sửa sang lại mình, nói:
– Xong rồi.
Lạc Thần chậm chạp quay sang, thấy hắn đúng là đã buộc vạt áo lại, che lại lồ ng ngực tr@n trụi kia rồi, hiện đang khoanh chân ngồi trên giường, hai mắt nhìn mình, lấy lại bình tĩnh lại trừng mắt với hắn lần nữa. Cái người này bất kể lúc ngủ hay lúc dậy, lúc cười hay không cười, lúc nói chuyện hoặc không nói chuyện thì toàn thân trên dưới đều không chút thuận mắt nào.
Càng nhìn càng không vừa mắt.
– Có chuyện gì? – Hắn hỏi.
– Tôi hỏi huynh, chuyện hôm nay đại huynh tôi đưa ra, vì sao huynh lại từ chối?
Giọng điệu của nàng cứng nhắc.
– Thì ra là việc này.
Lý Mục nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp căng thẳng của nàng, nở nụ cười.
– Là tại ta không tốt, lẽ ra nên trao đổi với nàng trước. Chẳng qua là lúc đó đại huynh hỏi quá đột ngột, ta cũng không kịp nghĩ nhiều mà trả lời luôn.
Lạc Thần liếc xéo hắn, mặt lạnh đi.
Lý Mục vẫn không nhanh không chậm nói:
– Về phần nguyên do thì ta đã giải thích với đại huynh nàng rồi. Ta ở thượng du mọi việc đều thuận lợi, huống chi Dương tướng quân có ơn tri ngộ với ta…
– Lý Mục, rốt cuộc vì sao huynh trăm phương ngàn kế cứ nhất định phải cưới tôi?
Lạc Thần không kiên nhẫn nghe hắn lặp lại mấy câu này với mình, ngắt lời hắn.
– Huynh đã cứu a đệ của tôi, lẽ ra nhà họ Cao chúng tôi vô cùng cảm kích huynh, ngoài chuyện này ra, bất kể huynh đề ra yêu cầu nào, cha tôi chắc chắn sẽ vẻ vẻ gật đầu. Nhưng huynh lại muốn làm khó tôi, làm khó cả nhà tôi.
Lạc Thần càng nghĩ càng giận. Đột nhiên nghĩ đến những lời nói mà ban ngày vô tình nghe được từ chỗ a Cúc, trước mắt hiện ra dáng vẻ Tạ Tam nương, không nhịn được hừ lên:
– Chẳng phải trước đó huynh đã có người nói chuyện cưới gả rồi à? Đồ bội tình bạc nghĩa! Huynh coi tôi là ai? Huynh cầu hôn tôi rốt cuộc là có mưu đồ gì?
Lý Mục có vẻ như bị bất ngờ, nhìn vào nàng, không biết phải nói gì.
– Huynh nhìn tôi như thế làm gì? Lẽ nào tôi sợ huynh chắc?
Lạc Thần hếch cằm lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!