Chương 28: (Vô Đề)

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được hơi thở đều đều vững vàng của Lý Mục.

Hắn thật sự đã ngủ rồi.

Cơ thể căng cứng như dây cung của Lạc Thần cũng theo đó mà thả lỏng xuống.

Nhưng mà nàng lại không tài nào ngủ được nữa.

Mười sáu năm qua, đây là đêm đầu tiên nàng ngủ chung một phòng cùng với một "trượng phu mới cưới" mà thực ra là người đàn ông xa lạ nàng cực kỳ căm ghét, làm sao mà nàng có thể ngủ được đây?

Huống chi….

Cơ thể thả lỏng, nhưng mà bụng thì rất trống rỗng.

Nàng vẫn nằm im trên gối, làm bộ như đã ngủ rồi, nhưng kỳ thực đang nhìn bàn bày món ăn đặt giữa phòng.

Đêm tân hôn, vợ chồng cùng đồng lao, làm lễ hợp cẩn, đây là lễ nghi không thể thiếu trong hôn lễ từ thượng cổ đến nay.

Nơi này dĩ nhiên cũng có chuẩn bị.

Gọi là "đồng lao" chính là nói vợ chồng cùng chia sẻ một nhũ heo. Lễ hợp cẩn, tức là hai người chia bầu ra làm hai bầu, mỗi người bưng một bầu để uống, với ý muốn hai người hợp nhất làm một, mãi mãi là một tâm đầu ý hợp. Tới hiện giờ, tiếp tục sự nghiệp và phát triển thêm, đêm tân hôn, dụng cụ dùng để đồng lao và món ăn làm lễ hợp cẩn cũng có thay đổi, món ăn ngon bắt buộc phải có, bầu thì thay bằng ly.

Lạc Thần bụng đói kêu lọc cọc nhưng mà lại chỉ có thể nén chịu.

Thêm một lần nhìn lén Lý Mục, xác định hắn đã thật sự ngủ say trên chiếc sập kia, Lạc Thần quyết định rồi. Đã đói bụng thì mình cứ ăn là được. Anh ta là gì cái gì chứ? Quan tâm làm gì anh ta đang thức hay đang ngủ.

Lạc Thần nghĩ như vậy, lòng tự tin dâng đầy, vì thế ngồi dậy, sửa sang lại đầu tóc hơi rối của mình, bước xuống giường, đi giày vào, đi đến bên bàn thức ăn, đưa lưng về phía Lý Mục ngồi quỳ xuống.

Trên bàn thức ăn có mấy loại thức ăn, ngoại trừ thịt heo, còn có bánh bao cùng canh. Nhưng món thịt đã nguội rồi, bên trên có một lớp mỡ đông đặc màu trắng béo ngậy, món canh cũng nguội. Chỉ có bánh hấp thì hình như ăn được.

Trước kia ở trong nhà nàng không bao giờ ăn những món dầu mỡ và không tinh tế, nhưng giờ phút này nàng thật sự là quá đói, lại đang nửa đêm nửa hôm không muốn gây ảnh hưởng đến A Cúc, bèn khẽ khàng vén ống tay áo, cầm lấy bánh, xé từng miếng nhỏ xuống cho vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.

Bánh hấp này lên men nở hoa, nếu ăn lúc nóng thì rất mềm rất ngon, nhưng khi nguội thì rất cứng.

Lạc Thần ăn một lát cảm thấy rất khó nuốt, nhưng mà không ăn thì bụng lại đói. Nàng đang cố nhai bánh, trong lúc vô tình ngước mắt lên, ánh mắt rơi xuống bầu rượu cùng với hai chiếc ly hợp cẩn đặt bên cạnh bầu rượu, yên lặng nhìn một lát, đột nhiên cơn buồn thương trỗi dậy, mũi cay xè, vành mắt đỏ hoe lên.

"Em đã yêu dáng dấp của chàng, Chàng cũng mến nhan sắc của em. Dùng vật gì thể hiện thề nguyền sống chết? Chính là dùng đôi vòng đeo nơi cổ tay."

Các cô gái trên thế gian này bất kẻ giàu nghèo quý tiện nào có ai chưa từng khát khao gả cho lang quân như ý hai lòng hiểu nhau cơ chứ? Mấy tháng trước thôi, nàng vẫn còn cho rằng phu quân tương lai của mình sẽ là đại huynh Lục gia. Lúc ấy có bao giờ nghĩ đến đêm tân hôn của nàng sẽ là một đêm như này bao giờ đâu? Một người tình cảnh đã thê thảm lắm rồi lại còn phải gặm bánh vừa cứng vừa nguội ngắt cho đỡ đói nữa chứ.

Nàng muốn đè nén lại giọt lệ, nhưng vừa cúi đầu thì nước mắt đã rào rào rơi xuống, dọc theo gò má đến khóe miệng cùng với bánh hấp vừa cứng vừa nguội khó nuốt, trong miệng có thêm vị mằn mặn.

Càng tủi thân thì cổ họng càng nghèn nghẹn.

Càng nghĩ càng thấy đau khổ.

Đột nhiên, một bàn tay từ bên cạnh chìa ra.

Chẳng biết Lý Mục đã tới từ lúc nào rồi, rót chén nước cho nàng đưa tới.

Lạc Thần giật mình ngoảnh mặt đi, nhanh tay lau nước mắt trên mặt, cố hết sức nuốt đồ ăn trong miệng xuống, vờ như không thấy.

Lý Mục cũng không ép buộc, nhìn miếng bánh trên tay nàng xong đứng lên đi mở cửa.

Tối nay A Cúc làm sao mà yên tâm đi ngủ cho được. Từ sau khi Lý Mục bước vào phòng tân hôn thì bà đuổi hết những người hầu còn lại đi nghỉ ngơi, có mình và Quỳnh Thụ ở lại, đến nửa đêm về sáng thì nghỉ qua loa ở trong gian phòng cách phòng tân hôn ở buồng phía đông.

A Cúc vẫn luôn lưu ý đến động tĩnh ở phòng bên cạnh, rất là không yên tâm. Về sau không nghe được động tĩnh gì, nghĩ rằng chắc là tiểu nương tử đã thuận lợi vượt qua cửa ải cực kỳ gian nan đối với cô ấy rồi, trong lòng bà thoáng thấy nhẹ nhõm đồng thời cũng chua xót, cho nên không thể nào ngủ yên được.

Đang trằn trọc khó ngủ chợt nghe phòng bên cạnh có tiếng mở cửa bèn vội vàng đi ra ngoài, đúng lúc trông thấy Lý Mục xuất hiện ở ngay cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!