Lý Mục cũng được xem như là một người đàn ông anh tuấn. Tuy rằng hắn khác hooàn toàn với dung mạo cùng với phong độ sinh ra đã sẵn có trên người phụ huynh cùng với Lục Giản Chi, nhưng Lạc Thần cũng không hề thấy hắn khó coi.
Khoảnh khắc hắn hơi nghiêng người về phía nàng, mỉm cười, dịu dàng gọi nhũ danh của nàng, hỏi nàng tỉnh dậy rồi à, trong đầu nàng thậm chí còn ùa về cảm giác như đã từng quen biết cực kỳ sâu sắc ập đến khi lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của hắn từ xa trên thuyền vào ban ngày.
Nhưng mà loại cảm giác này biến mắt rất nhanh.
Khi hắn cúi xuống gần hơn, Lạc Thần ngửi được một mùi vị xa lạ ập tới.
Mùi rượu. Trong đó dường như còn có hơi thở nam tính mạnh mẽ cùng với nhiệt độ cơ thể mãnh liệt.
Cực kỳ mang tính xâm lược.
Hô hấp của nàng trở nên khó khăn, tóc gáy dựng cả lên, da gà li ti nổi lên trên vùng da nhạy cảm và mỏng manh ở cổ và d ái tai.
Nàng lập tức nín thở, nhíu mày, khó chịu ngửa đầu ra phía sau để né tránh cảm giác đầy áp lực từ hắn mang đến khiến cho nàng cực kỳ khó chịu.
Lý Mục hiển nhiên là lưu ý tới phản ứng của nàng, bả vai hơi cứng lại, cơ thể thoáng chốc ngồi thẳng lên.
– Nàng thấy đói chưa?
Hắn nhìn nàng, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, những giọng điệu vẫn rất ôn hòa.
Cảm giác áp lực không biết từ đâu đến cuối cùng cũng biến mất.
Lạc Thần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn nến đỏ trên giá cắm nến.
Nến đỏ đã cháy chỉ còn một nửa.
Nói cách khác, tại thời điểm này, ít nhất một nửa đêm này đã trôi qua.
Lúc chạng vạng trước khi được vị Thẩm thị kia đón lên trên bờ, nàng đã ăn vài thứ ở trên thuyền rồi, nhưng khi đó bụng đầy tâm sự nên chỉ ăn vài miếng là đã không nuốt nổi nữa. Ngủ một giấc dài tỉnh dậy, bị anh hỏi, Lạc Thần lập tức cảm thấy đói bụng.
– Thiếp không đói.
Nàng lạnh nhạt hơi nghiêng mặt đi, không nhìn hai con mắt của anh đang nhìn mình.
Bị hắn nhìn sẽ khiến nàng càng thấy khó chịu hơn.
Lý Mục nhướng mày:
– Ừ. Vậy ngủ đi thôi.
Giọng điệu anh bình thường, nói xong liền quay người sang.
Lạc Thần lén quay cổ lại một chút, mượn khóe mắt nhìn hắn đưa lưng về phía mình, đang cởi bỏ đai lưng chín đoạn bên hông. Hắn cởi rất nhanh, thản nhiên đặt nó lên chiếc tủ đầu giường nơi để quần áo, ngay trên chiếc váy cưới màu ngọc lam phối gấm lụa vàng mà nàng đã cởi ra và đặt ở đó khi nãy.
Móc đồng trên thắt lưng rơi xuống chạm vào gỗ nhiều lần, "cạch" một chút, phát ra tiếng động va chạm rất nhỏ.
Tim Lạc Thần nhảy dựng lên, mở to mắt, trơ mắt nhìn hắn lại tiếp tục cởi qu@n áo trên người xuống.
Lớp thứ nhất, áo khoác ngoài của áo cưới nam màu đỏ thẫm.
Lớp thứ hai, sấn khâm màu đen huyền.
Lớp thứ ba, lụa sam màu trắng…
Trong tiếng sột soạt sột soạt, quần áo trên người hắn bị lột từng từng món từng món một.
Theo từng món quần áo của hắn được cởi xuống, trái tim Lạc Thần cũng đập thình thịch đầy kinh hoàng, gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!