Chương 22: (Vô Đề)

Ngày Trùng Dương qua đi, đại quân vốn tạm trú bên ngoài thành bắt đầu lần lượt nhổ trại rời khỏi kinh thành.

Quân đội thuộc quân phủ Hứa Tiết trừ một số ít ra thì phần lớn đều chuẩn bị ngày mai trở về Kinh Tương.

Dương Tuyên phụng mệnh ở lại, lý do là vì hôn sự của Lý Mục.

Chạng vạng tối, trong quân doanh náo nhiệt mà không hỗn loạn, đêm nghỉ ngơi cuối cùng, nhà bếp thêm món ăn, các món ăn phần lớn đều là thịt và rượu. Khắp nơi đều có không khí thoải mái có thể thấy được bằng mắt.

Lý Mục từ trong Viên Môn đi ra, thấy Cao Hoàn đã chờ ở đó thì đi đến, khẽ gật đầu chào hỏi.

Cao Hoàn mặt mày rầu rĩ âu sầu, ánh mắt đã không còn sự rực sáng như trước nữa.

– Lý Tướng quân, bá phụ tôi đến, có lời muốn nói với huynh. Huynh đi theo tôi.

Cậu tránh ánh mắt Lý Mục, thấp giọng nói một câu rồi quay người đi luôn, bước chân vội vàng.

Lý Mục đi theo cậu ta đến bên bờ Ẩm Mã, từ xa nhìn thấy Cao Kiệu đứng bên bờ sông đang nhìn mặt trời sắp lặn trên đỉnh núi xa. Gió thổi tung bộ râu, mái tóc cùng với góc áo của ông, ông lại như đang tập trung suy nghĩ gì đó.

Lý Mục đi đến sau lưng Cao Kiệu, thi lễ với bóng lưng của ông:

– Lý Mục bái kiến Tướng công.

Cao Kiệu không động đậy, mặt vẫn hướng về mặt trời lặn bên kia, cho đến khi nó lặn xuống hẳn đỉnh núi mới chậm rãi xoay người lại, nhìn Lý Mục, nói:

– Lý Mục, ngươi có biết vừa rồi ta đang suy nghĩ gì không?

– Mạt tướng không biết ạ.

– Ta đang nghĩ, hoàng hôn mà ta nhìn thấy ở nơi này chắc cũng đang lặn ở bờ tây Lạc Hà. Nhưng mà ta ở đây nhìn nó, không biết cùng thời khắc này bên kia bờ Lạc Hà người đang nhìn nó lặn xuống sẽ là ai đây?

Trong giọng nói của ông đầy vẻ ưu tư.

Lý Mục chỉ im lặng.

Cao Kiệu nhìn hắn một lát, thở dài.

– Lý Mục, nói thẳng với ngươi, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đặt kỳ vọng vào ngươi rất cao. Ngươi là tướng lĩnh trong quân có năng lực nhất mà ta từng thấy, ta tin chắc rằng tương lai ngươi sẽ trở thành báu vật của nước nhà. Nhưng mà ta không hiểu, vì sao ngay từ ban đầu ngươi đã trăm phương ngàn kế bám lấy câu nói kia của ta? Hành vi cầu thân của ngươi làm Cao gia ta, Lục gia, thậm chí Hứa gia đều trở thành người bị hại bị cuốn vào trong đó.

Toan tính của ngươi chắc chắn không đơn giản chỉ muốn làm con rể của Cao Kiệu ta. Hôm nay ta gọi ngươi tới là muốn hỏi ngươi, mục đích của ngươi là gì?

Lý Mục ngước mắt lên, nhìn Cao Kiệu ở đối diện.

– Bẩm Tướng công, Lý Mục không biết tự lượng sức mình cầu hôn lệnh ái, không gì khác ngoài lòng yêu mến của tôi.

Giọng hắn bình thản không chút gợn sóng.

Cao Kiệu nhíu mày nhìn chằm chằm vào hắn, cười lạnh.

– Giỏi cho câu yêu mến! Một câu yêu mến của ngươi đúng là lý do khôn khéo nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho tam đại gia tộc lại bởi vì sự xuất hiện của ngươi mà tổn hại nhau, nghi ngờ lẫn nhau đấy. Bao nhiêu năm nay, hoàng thất cùng sĩ tộc Đại Ngu phân tranh không ngừng nghỉ, nội loạn liên tiếp, tiếng oán thán của dân chúng dậy đất, khó khăn lắm mới ổn định được cục diện đó, ba nhà kiềm chế lẫn nhau, tuy có tranh chấp nhưng không có nhà nào tùy tiện phá vỡ cân bằng đó cả.

Lần này, trước có loạn Lâm Xuyên Vương, lại thêm đại chiến Giang Bắc, chính là mượn thế cân bằng của triều đình cùng với lực lượng của ba nhà mới có thể vượt qua được khó khăn. Bây giờ lại bởi vì hành vi này của ngươi mà ba nhà đã trở nên bất hòa.

– Lý Mục, mục đích của ngươi là gì?

Giọng điệu của Cao Kiệu đột nhiên trở nên nghiêm nghị.

– Lý Mục cầu hôn chỉ bởi lòng yêu mến thôi. – Hắn vẫn bình tĩnh đáp lại như trước.

Lông mày Cao Kiệu càng nhíu chặt hơn, sắc mặt cũng rất khó coi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!