Chương 21: (Vô Đề)

Đêm hôm nay, Lạc Thần trong lòng hỗn loạn, Tiêu Vĩnh Gia cũng ở một mình trong căn phòng trống, hai mẹ con trằn trọc không ngủ được.

Cao Kiệu vẫn giống như trước đây ngủ tại thư phòng.

Đến nửa đêm ông vẫn chưa đi ngủ mà ngồi đọc sách trước ngọn đèn bàn, ngẩng lên, trông thấy có một bóng người đứng bên ngoài cửa, không nhúc nhích.

– Tử Nhạc phải không?

Ông để sách xuống, vặn thêm bấc đèn đang cháy, ánh nến lại sáng lên.

Cao Hoàn đẩy một nửa cánh cửa đi vào, quỳ xuống trước mặt Cao Kiệu.

– Bá phụ! Tất cả đều là lỗi của cháu, bởi cháu mà khiến cho bá mẫu trách tội bác, khiến cho a tỷ đau khổ…

Trên khuôn mặt trẻ tuổi vẫn còn mang theo nét ngây thơ của Cao Hoàn tràn đầy vẻ tự trách.

– Bá phụ coi cháu như con ruột, cháu lại không biết hồi báo, đi ngược lại mệnh lệnh của bá phụ làm cho cả nhà lâm vào tình cảnh như thế này. Tất cả là lỗi của cháu. Nếu lúc trước cháu không tự ý rời nhà đi thì cũng sẽ không có chuyện hôm nay…

Cậu dập đầu với Cao Kiệu, nước mắt rưng rưng.

Cao Kiệu vội vàng đứng lên nâng cậu lên, mỉm cười nói:

– Sao Lục lang lại nói vậy? Bá phụ vốn coi cháu như con ruột. Nếu cháu có làm sai, bác cũng sẽ xử phạt cháu. Nhưng mà lần này là chuyện không ai mong muốn, cháu làm sao mà biết trước được đúng không? Đừng lo lắng, bá phụ tự có tính toán. Cháu đi ngủ đi.

Cao Hoàn còn muốn nói nữa nhưng Cao Kiệu đã chuyển sang nghiêm túc:

– Đi đi, việc này không liên quan đến cháu. Cháu hãy ghi nhớ lời bá phụ, hãy giữ tâm cao, trau dồi văn hóa và võ thuật, tương lai nếu có thể dốc sức vì Đại Ngu ta, đó mới không uổng công bồi dưỡng của bác với cháu.

Cao Hoàn rưng rưng nước mắt, gật đầu:

– Vậy cháu đi đây ạ. Bá phụ cũng nhớ nghỉ ngơi sớm, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe.

Cao Kiệu gật đầu.

Cao Hoàn hành lễ với ông, cung kính lui ra ngoài.

Sáng sớm ngày hôm sau, sương trắng buổi sớm đọng lại trên vùng đất bên ngoài thành Kiến Khang.

Sương lạnh lồng sông. Cao Kiệu đích thân đưa vợ và con gái ra khỏi thành, lên thuyền đi Bạch Lộ Châu, sắp xếp cẩn thận cho hai vợ con xong thì một mình trở lại thành.

Cùng ngày Hứa Tiết đã biết được tin tức này từ chỗ từ đệ Hứa Ước. Ngày hôm qua, trưởng công chúa vào cung, nửa dùng tình cảm nửa là cưỡng ép đã thành công có được lời hứa không cho bức hôn từ chỗ hoàng đế, huynh đệ nhà Hứa thị dĩ nhiên cũng biết.

Hứa Tiết nhíu mày, không nói lời nào.

Hứa Ước biết ông ta lo lắng Cao gia mượn cơ hội trì hoãn thêm thời gian, nếu cứ kéo dài sợ rằng sẽ phát sinh biến hóa khó lường, liền cười nói:

– Ngày hôm qua Cao Kiệu đã chính miệng thừa nhận Lý Mục là con rể của mình ở trước công chúng, chẳng lẽ còn dám đổi ý hay sao? Huynh trưởng quá lo lắng rồi!

Hứa Tiết vê râu lắc đầu:

– Đệ không biết Cao Kiệu đâu. Ông ta nhìn ôn hòa hiền lành nhưng thực ra lại rất khôn khéo. Hôm qua là hoàn toàn không còn cách nào khác, ông ta không thể ngờ được Lục Giản Chi sẽ bị thua. Ta luôn cảm thấy ông ta sẽ không dễ dàng gả con gái cho Lý Mục. Hơn nữa còn có vị trưởng công chúa kia nữa, nổi cơn giận lên đến bệ hạ cũng sợ…

– Vậy phải làm sao đây?

Hứa Tiết trầm ngâm.

– Thế này đi, đệ gọi Dương Tuyên mau chóng thu xếp, thay mặt Lý Mục tới nhà cầu hôn để thúc giục Cao gia. Còn nữa, phái người đi Kinh Khẩu, tuyên bố tin tức Lý Mục thắng công tử nhà họ Lục, được Cao Kiệu tuyên bố trở thành con rể ngay trước mặt người trong thiên hạ, càng nhiều người biết càng tốt, tốt nhất là phụ nữ trẻ em đều biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!