Chương 15: (Vô Đề)

Ánh chiều tà sắp tàn lặn ở dãy núi phía xa, phủ kín đồng bằng, đồng thời nhuộm cả sông Ẩm Mã uốn lượn vòng quanh doanh trại thành một màu đỏ như màu máu.

Lý Mục dắt con chiến mã màu đen của mình dừng ở bên bờ sông, cầm trên tay chiếc lược lông nhúng nước, tự tay chải lông cho nó.

Hắn cúi người, làm việc hết sức tập trung, con ngựa quay đầu lè lưỡi li3m vào lòng bàn tay thô ráp đang với ra của hắn.

Hắn nhìn con ngựa đen, trong mắt toát lên ý cười rất nhẹ như có như không, đưa tay ra vỗ nhẹ lên đầu nó đầy dịu dàng.

Một tiểu binh  tên Lưu Dũng chạy về phía sông nhỏ.

– Lý tướng quân!

Lưu Dũng gọi hắn – bởi vì mấy ngày trước hắn được thăng chức Trung Lang tướng, cho nên tiểu binh này đã đổi xưng hô với hắn.

Lý Mục đứng thẳng người lên, quay đầu lại nhìn Lưu Dũng đang chạy đến.

Lưu Dũng là một cô nhi từ phương bắc lưu vong đến, vì kiếm cơm mà vào quân đội làm quân tốt. Mấy năm trước sau một trận chiến đấu, lúc đang thu dọn chiến trường thì bị Lý Mục khi đó chỉ là một Bách Phu trưởng cứu ra từ trong đống người chết. Từ sau khi được cứu sống thì vẫn luôn đi theo hắn.

– Lý Tướng quân! Có người muốn gặp ngài ạ!

Lưu Dũng gân cổ hét to.

Gã giống như một con hầu tinh, sức lớn, hai có hai chân nhanh nhẹn – chính là dựa vào hai chân này mới nhiều lần có thể giữ được mạng sống bên trong loạn chiến. Lúc này hiếm khi thấy gã chạy thở không ra hơi.

– Là người kia! Đại công tử Lục gia!

Lưu Dũng cuối cùng cũng chạy đến chỗ Lý Mục, dừng lại, thở hổn hển một lúc, chỉ tay ra phía sau, khoa tay múa chân.

Lý Mục nhìn theo hướng gã chỉ.

Đón trời chiều, một chàng thanh niên cao ráo đang bước nhanh về phía bên này. Ánh chiều tà đỏ rực nhuộm toàn thân y thành màu vàng kim nhạt, gió hoang dã thổi tung vạt áo của y. Thần sắc của y nghiêm túc, đi thẳng đến, càng đi càng ến gần, cuối cùng đi đến trước mặt anh.

– Lý Hổ bí, Lục Giản Chi mạo muội tới đây là có chuyện cần gặp, có thể thỉnh giáo Lý Hổ bí được không?

Hai mắt y nhìn thẳng vào Lý Mục, giọng điệu bình tĩnh, nhưng sâu trong mắt lại ẩn chứa sự phẫn nộ sâu sắc ra sức bị áp chế xuống. Cho dù y không biểu lộ quá nhiều nhưng chỉ một chút này Lưu Dũng vẫn cảm nhận được. Gã bất an nghiêng đầu nhìn cấp trên của mình, sau đó vừa quay đầu đi vừa chậm rãi lui xa một chút.

Lý Mục buông lược chải xuống, rửa tay sạch sẽ, đứng lên nhìn y, cười cười:

– Không dám nhận. Lý công tử có chuyện gì mời nói.

– Lý Hổ bí, vì sao ngươi lại cầu hôn con gái của Tướng công?

Lục Giản Chi hỏi thẳng.

– Ngươi bởi vì quân công mà hiện tại thanh dang vang dội, đây là cơ hội tốt để kết bạn tốt với tất cả các bên, về sau như cá gặp nước, tiền đồ vô hạn. Nhưng vì sao ngươi lại coi trời bằng vung, thà mang trên lưng cái danh nịnh nọt, mang ân cầu báo cũng không tiếc đồng thời đắc tội cả Cao gia cùng Lục gia ta?

– Ngươi cho rằng cấp trên của ngươi Tư Đồ thật lòng giúp ngươi hay sao? Ông ta chỉ lợi dụng ngươi làm quân cờ để làm nhục Lục gia ta cùng với Cao thị, ly gián hai nhà, từ đó ở giữa hưởng lợi mà thôi!

Y dừng lại một chút.

– Ngươi đắc tội hai nhà Lục, Cao, ngươi cho rằng Hứa Tư đồ bảo vệ ngươi cả đời hay sao? Hơn nữa, không phải ta chỉ trích người khác sau lưng họ. Ngươi đồng thời đắc tội hai nhà Lục, Cao, về sau chỉ có thể dựa vào Hứa thị. Với lòng dạ của Hứa thị chưa chắc đã bao dung người khác. Ông ta đã dùng ngươi làm quân cờ, ngày sau dùng hay là vứt bỏ, tất cả là một ý nghĩ của ông ta. Ta thấy ngươi cũng là nhân vật anh hùng, chẳng lẽ ngươi thật sự tự tuyệt đường lui của mình?

Lý Mục bật cười:

– Cảm ơn Lục công tử đã coi trọng tôi. Không biết công tử đến là muốn gì?

– Ta nghe nói, bởi vì ngươi nhất quyết muốn cưới con gái Cao thị, Cao tướng công không còn cách nào khác sẽ khảo nghiệm ngươi vào ngày Trùng Dương.

– Phải như nào ngươi mới chịu thu lại ý nghĩ này, đừng là chuyện kia nữa, đừng làm khó Cao gia nữa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!