Cứ tưởng trong hang động sẽ lập tức có con rối lao ra, vạn lần cũng không ngờ kẻ đầu tiên ló đầu lộ diện lại là một thư sinh mặc áo xanh. Tên thư sinh ấy lấm la lấm lét, không biết hắn rốt cuộc đã chui ra từ góc xó nào trong hang động, vừa nhìn thấy Dạ Ly Tước và Thẩm Y liền co cẳng chạy trốn như bị ma đuổi.
"Y Y! Đuổi theo!"
Con rối vừa có dị động, người đó chắc chắn là Vu tiên sinh đã thổi sáo. Cứ đi theo hắn, nhất định sẽ có đường sống.
Dạ Ly Tước không nói hai lời, nắm chặt tay Thẩm Y kéo nàng nhanh chóng đuổi theo.
Tên thư sinh giẫm vào cơ quan bên trái, không đợi bức tường đá nâng lên hoàn toàn đã khom lưng chui vào. Tay kia của Dạ Ly Tước đã rút Tuyết Hồng ra, quất về phía cổ chân hắn. Tuyết Hồng dễ dàng quấn chặt lấy người đó như trở bàn tay, Dạ Ly Tước nhân cơ hội dùng sức, mạnh mẽ kéo hắn ngã nhào xuống đất.
Dạ Ly Tước và Thẩm Y đuổi kịp, vừa bước vào hang đá đã kéo tên thư sinh lại gần. Nàng tạm thời không để ý đến Thẩm Y, dùng đầu gối đè mạnh lên lưng hắn, lạnh giọng nói: "Nếu không muốn chết, thì…" Tiếc là lời nói của nàng còn chưa dứt, liền phát hiện ra điều bất thường. Tên thư sinh này thế mà lại bất động, như thể đã hóa đá.
Dạ Ly Tước hơi nới chân, túm đầu hắn dậy mới phát hiện người này đã uống thuốc độc tự sát.
"Ù ù...…"
Một trận gió lạnh ùa đến, sâu trong hang đá phát ra một âm thanh ghê rợn.
Dạ Ly Tước và Thẩm Y đồng thời ngẩng đầu lên, chỉ thấy sâu bên trong một dòng đầu người lúc nhúc như nước lũ ùa đến, đám con rối đang lắc lư thân mình chen lấn tiến về phía này. Hai người định lùi ra khỏi hang đá, nhưng bức tường lúc trước được nâng lên đã hạ xuống từ lâu. Dạ Ly Tước vỗ vào đó mấy cái, nàng nhận ra chất đá của bức tường này, là loại Đoạn Long Thạch chuyên dùng cho lăng mộ, một khi đã hạ xuống thì binh khí khó lòng làm lay chuyển mảy may.
Có bẫy!
Hai người lúc này mới nhận ra mình trúng kế. Tên thư sinh kia cố ý dẫn hai người đến đây, để đám con rối này điên cuồng cắn xé. Mượn ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn xanh âm u trên vách tường, hai người vội vàng liếc nhìn bao quát hang đá, ngoại trừ hành lang dài nơi con rối đi ra, không còn đường nào khác để đi.
Hoặc là liều chết xông vào, hoặc là ở lại chỗ cũ, rối đến một con thì giết một con.
Dù cho chọn cách nào, số lượng con rối càng nhiều, cơ hội sống sót của hai người càng mong manh.
"Tiểu nương tử, theo sát ta." Dù biết tình thế hung hiểm, Dạ Ly Tước vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên như không, chỉ vì nàng biết, nếu nàng gục ngã, Thẩm Y sẽ không có ai bảo vệ. Nếu nàng không chém ra một con đường máu, nàng sẽ phụ lời hứa với Liên tỷ tỷ.
Hôm nay, bất kể thứ gì chắn ở phía trước, người chắn giết người, Phật chắn giết Phật, cho dù là Tây Thiên Như Lai hạ phàm, nàng cũng sẽ dùng Tuyết Hồng trong tay, xé rách cổ họng Như Lai!
"Ngươi đừng cố gắng quá sức!" Thẩm Y nhìn xung quanh, nàng nhặt một cái giá nến rỗng từ bên cạnh giá sách, nàng tuyệt đối không thể tay không tấc sắt!
"Theo sát là được! Có ta ở đây, không ai có thể làm ngươi bị thương." Giọng của Dạ Ly Tước bình thản như thường, không nghe ra một chút run rẩy nào. Rõ ràng nàng và Thẩm Y tuổi tác xấp xỉ nhau, nhưng chỉ cần nàng đứng ra, Thẩm Y liền cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.
Dưới ánh đèn xanh u ám, Thẩm Y tận mắt nhìn thấy trên mặt Dạ Ly Tước từ từ nổi lên gân xanh, thậm chí đuôi lông mày cũng vương một lớp sương mỏng. Dạ Ly Tước không biết đã thôi thúc bao nhiêu phần hàn tức, nhưng đối mặt với nhiều con rối như vậy, nàng không dám lơ là dù chỉ một chút.
Phải xông ra! Nhất định phải đưa Y Y an toàn xông ra!
Chỉ thấy cổ tay phải cầm roi xoay một vòng, sương lạnh trong nháy mắt đã bò đầy Tuyết Hồng. Nàng vung roi như chớp, giống như một hồng y cô nương vô tình sa vào luyện ngục, trừ ma vệ đạo, rất nhanh đã giết đến đỏ cả mắt.
Ban đầu những con rối đó chỉ là loại cấp thấp, hoàn toàn không kịp phản ứng đã bị Tuyết Hồng xé rách đầu, ngã xuống đất bất động. Đến khi hai người giết đến giữa hành lang, Tuyết Hồng lại vung lên, Dạ Ly Tước liền phát hiện ra những con rối lần này ngoại trừ biết né tránh ra, trong cơ thể còn sót lại nội tức.
Roi dài vung lên, đánh trúng vai của một con rối, nhưng bị nó nhân cơ hội bật lại, nội lực chấn động khiến Tuyết Hồng khẽ rung.
"Cẩn thận!" Thẩm Y ra tay cực nhanh, nhìn thấy một con rối nhân cơ hội đánh lén sau gáy Dạ Ly Tước, giá nến vừa chạm vào lòng bàn tay con rối, con rối đau đớn rụt tay lại, Thẩm Y cũng đau đớn rụt tay.
Cứ tưởng những con rối này đều là xác chết, nhưng đám con rối có nội tức này e rằng đều là người sống nửa người nửa xác.
Ngoài ra, Dạ Ly Tước còn phát hiện một điều kỳ lạ khác —— trong đám con rối này, nam tử đều có khuôn mặt hoàn chỉnh, còn nữ tử thì phần lớn khuôn mặt không thể nhìn được, như thể đã bị thứ gì đó hủy hoại dung nhan.
Luyện chế con rối đã là chuyện thương thiên hại lý, vì sao Thương Minh Giáo lại còn phải hủy hoại dung nhan của những nữ tử này trước khi ra tay?!
Dạ Ly Tước không thể hiểu được, càng không thể hiểu vì sao U Ngục lại có sự chuẩn bị, còn phái người giả làm Vu tiên sinh, dẫn hai người đến nơi chín phần chết một phần sống này? Cho dù Đông Phương Ly có thể đoán được nàng sẽ hồi mã thương, cũng tuyệt đối không thể tính toán rõ ràng đến mức này.
Rốt cuộc đã sai ở đâu?
Dạ Ly Tước bây giờ không thể dùng một đòn giết chết một con rối, mỗi lần giết đều phải tốn hơn ba chiêu. Cứ kéo dài như vậy, hoặc là nội tức cạn kiệt, hoặc là sức lực dùng hết, e là vẫn chỉ có một con đường chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!