Chương 72: (Vô Đề)

Ánh trăng lạnh lẽo chảy vào ô cửa sổ nhỏ, chiếu lên khuôn mặt trắng bệch như tử thi của Đông Phương Ly, một chút huyết sắc cũng không có.

Liên Trang nghiêng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn sang một bên, từ đầu đến cuối không hề có ý định nhìn thẳng vào Đông Phương Ly.

Đông Phương Ly nắm lấy cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mình, trầm giọng nói: "Nàng cho rằng bọn họ rời khỏi U Ngục là có thể vô lo vô nghĩ rồi sao?"

Liên Trang biết mọi chuyện sẽ không kết thúc, nhưng chỉ cần rời khỏi nơi này, nàng tin A Ly có thể bảo vệ Y Y bình an. A Ly của nàng vốn dĩ là một cô nương đáng tin cậy. Cho dù Đông Phương Ly đã sắp xếp một người giống hệt nàng ở bên cạnh hai người, nhưng giả rốt cuộc vẫn là giả. Chuyện năm đó nàng ở trong ngục kể cho Đông Phương Ly không đến một phần ba, Thanh Nhai dù có ngụy trang thế nào, cũng sẽ có ngày bị A Ly nhìn thấu.

Đôi mắt đỏ như máu của Liên Trang di chuyển ra khỏi tầm mắt của Đông Phương Ly, nàng không muốn nhìn nàng ta dù chỉ là một cái liếc mắt.

"Nàng đã là thê tử của ta! Y Y đích thân làm chủ hôn! Cả đời này nàng thuộc về ta!" Đông Phương Ly hoàn toàn bị Liên Trang chọc giận, nàng ta nắm chặt cằm nàng, một lần nữa ép nàng nhìn thẳng vào mình, "Nhìn ta!"

Nàng ta xứng nhắc đến Y Y của nàng sao?

Lần này Liên Trang đã nhìn, nhưng trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường. Nàng từ trước đến nay ngoài mềm trong cứng, ý chí như sắt đá, cuyện nàng đã nhận định, cho dù có chết cũng khó lòng thay đổi.

Đông Phương Ly kỳ thực rất sợ, sợ Liên Trang vĩnh viễn đóng chặt cánh cửa trái tim với mình. Nhưng lúc này nàng ta lại giống như một đứa trẻ không đòi được kẹo hồ lô, chỉ muốn làm loạn, kích động nàng để đổi lấy một chút chú ý. Rõ ràng biết là sai, nhưng nàng ta chỉ có thể đi trên con đường này đến cùng.

Đối với nàng ta, uy hiếp là cách nhanh nhất, hiệu quả nhất.

Đối với Liên Trang, uy hiếp cũng là cách đẩy nàng ra xa hơn.

"Giáo chủ!" Ngoài nội viện đột nhiên vang lên thanh âm của Vô Thường Lục.

Đông Phương Ly lúc này đang bực bội, quát lớn: "Không biết hôm nay là ngày gì sao? Ai cho ngươi gan chó đến quấy rầy ta!"

"Thuộc hạ biết sai, nhưng...… chuyện này khẩn cấp...…" Vô Thường Lục nghe mà sau lưng phát lạnh, nhưng chuyện này quả thực phải bẩm báo.

Đông Phương Ly rời khỏi người Liên Trang, ngồi xuống mép giường, giọng trầm đục: "Nói!"

Vô Thường Lục cung kính báo: "Thanh Nhai đã trở về!"

Đồng tử Liên Trang co lại.

Đông Phương Ly siết chặt năm ngón tay, kêu lên răng rắc, "Trở về một mình sao?"

"Thưa không, mang theo Thẩm Y, đã đến U Lao bị bỏ hoang ở phía Đông." Vô Thường Lục tiếp tục bẩm báo.

Đông Phương Ly hỏi: "Chỉ mang theo mỗi mình Thẩm Y?" Trong lúc nói, nàng ta liếc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, chỉ còn khoảng nửa canh giờ nữa là trời sẽ sáng.

"Thanh Nhai bí mật truyền tin, Dạ La Sát muốn hồi mã thương, ý đồ tìm ra chỗ của Vu tiên sinh để trộm thuốc giải cho Quỷ Lỗi Dược." Vô Thường Lục nói xong, thanh âm hạ thấp đi một chút, "Có cần phải giới nghiêm không?"

Đông Phương Ly không giận mà lại cười, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Liên Trang, thong thả nói: "Lá gan cũng thật không nhỏ." Nói xong, nàng ta nâng cao giọng, "Không cần giới nghiêm, ra lệnh cho người giả làm Vu tiên sinh, dẫn Dạ La Sát đến Hang Động Rối là được." Khi nói câu này, nàng ta không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Liên Trang. Thấy trong đáy mắt Liên Trang tụ lại đầy vẻ lo lắng, nàng ta chỉ cảm thấy khoái trá, cố ý hỏi, "Liên Trang, Hang Động Rối ở nơi nào, nàng còn nhớ không?"

Liên Trang nắm chặt tay, rưng rưng nước mắt nhìn chằm chằm lại Đông Phương Ly, như thể đang chất vấn nàng ta: "Ngươi dám!"

Đông Phương Ly đương nhiên là dám, nàng ta đã chán ghét Dạ Ly Tước từ lâu. Cho dù từng nghĩ đến việc liên thủ, nhưng ngay lúc này đây nàng ta cũng chỉ muốn Dạ Ly Tước biến mất khỏi thế gian. Dám trở mặt ngay dưới mí mắt nàng ta, loại người này tuyệt đối không thể giữ lại. Đã không thể làm đồng minh, vậy thì cũng không thể để cánh chim của Dạ Ly Tước lớn mạnh, cuối cùng trở thành đại địch.

"Ta biết nàng luyến tiếc nàng ta, yên tâm, ta sẽ giữ lại toàn thây, sau đó chế thành con rối...…" Đông Phương Ly cúi người xuống, ghé vào tai Liên Trang thủ thỉ, ngữ khí khiến người ta tự nhiên cảm thấy ghê tởm, "Cho nàng ngắm nhìn mỗi ngày." Nhìn vẻ mặt đau khổ của Liên Trang, nàng ta càng thấy sảng khoái, lại bổ sung thêm một câu, "Còn về Y Y, đôi mắt nàng ấy thật giống nàng nhỉ?"

Liên Trang làm sao còn có thể nhẫn nại? Khó khăn lắm mới giơ tay chạm vào mu bàn tay Đông Phương Ly, chưa kịp gõ, Đông Phương Ly đã rụt tay lại. Nàng ta đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, khiêu khích nói: "Bây giờ mới chịu mềm mỏng, đã muộn." Nàng ta không cho Liên Trang bất kỳ cơ hội cầu xin nào, vênh váo tự đắc đi đến sau cánh cửa, vừa mở cửa phòng vừa dặn dò nô tỳ bên ngoài, "Chăm sóc phu nhân cho tốt."

"Vâng." Các nô tỳ tuân lệnh.

Đông Phương Ly không nói thêm gì nữa, lúc này nàng ta chỉ muốn lập tức nhìn thấy cảnh thảm hại của Dạ Ly Tước khi bị đám con rối tấn công, người này chết càng thảm, nàng ta càng vui sướng.

Trời dần sáng lên, Dạ Ly Tước không trực tiếp tiến vào U Ngục, mà lảng vảng bên ngoài nửa canh giờ, đại khái đã nắm rõ bố cục bên ngoài của U Ngục.

Phía Đông là nhà giam của U Ngục, phía Tây là nơi nuôi dưỡng côn trùng rắn rết độc, phía Bắc là Vạn Quỷ Thạch Quật nơi đám người trong U Ngục cư trú. Nàng nghĩ, nếu muốn luyện chế thuốc, nơi tốt nhất hẳn là gần côn trùng rắn rết độc. Vì vậy, chỗ của Vu tiên sinh có lẽ ở hướng Tây Bắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!