"Chà, thân pháp tốt thật."
Phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm lạnh lẽo âm u, Dạ Ly Tước cảnh giác quay đầu, chỉ thấy người nọ mặc y phục đen, đứng sừng sững cách đó mười bước.
"《Thương Minh tâm pháp》 của lão Bát tuy chỉ luyện đến tầng thứ tư, nhưng, một tiểu nữ tử như ngươi tuyệt đối không có khả năng thắng hắn dễ dàng như vậy." Người nọ chậm rãi ngẩng đầu lên, lục lạc đeo trên tai trái bị gió tuyết thổi rung lên đinh linh.
Trong tám gã sứ giả Vô Thường của U Ngục, tai trái đeo lục lạc chỉ có Vô Thường Thất.
Vô Thường Thất cất bước đi về phía trước, muốn nhìn rõ mặt Dạ Ly Tước, "Sát thủ Võng Lượng Thành các ngươi, ngay cả thành chủ Doanh Quan, ở độ tuổi của ngươi, cũng sẽ không có tu vi nội công thâm hậu như vậy."
Dạ Ly Tước âm thầm chuyển động nội khí, trước tiên tạm thời áp xuống hàn khí ngược chiều, nàng ra vẻ thoải mái thu hồi Tuyết Hồng, chắp tay cười nói với Vô Thường Thất: "Có cái gọi là giang hồ sóng sau đè sóng trước, ngươi chưa thấy mà thôi, cũng không có nghĩa trên đời không có."
Mượn ánh tuyết mỏng manh, Vô Thường Thất cuối cùng đã thấy rõ ràng khuôn mặt của Dạ Ly Tước, nàng xác thật là một cô nương mười mấy tuổi, cũng không phải cao thủ dịch dung trên giang hồ cải trang thành.
"Cũng phải, hôm nay xem như gặp được." Mặt Vô Thường Thất lộ ra một chút xanh tím dưới ánh tuyết, nhìn qua còn giống cương thi hơn cả Vô Thường Bát.
"Bổn cô nương còn có chuyện quan trọng, không trò chuyện với lão tông tử nhà ngươi nữa." Dạ Ly Tước chớp chớp mắt với Vô Thường Thất, xoay người muốn đi.
Chợt nghe thấy sau tai có một luồng khí lạnh vọt đến, Dạ Ly Tước nghiêng người tránh đi, một đạo hàn khí xẹt qua cổ áo Dạ Ly Tước, nặng nề găm vào thân cây đối diện.
Lưỡi dao găm vào cây chừng nửa ngón tay, phần lộ ở bên ngoài ẩn có màu đen, dường như đã tẩm kịch độc.
"Ngươi tiếp tục giết đệ tử của Thương Minh Giáo, tối nay, còn giết lão Bát, ngoại trừ đường xuống hoàng tuyền, ngươi đừng nghĩ đi được nơi nào khác!" Tiếng nói vừa dứt, Vô Thường Thất vung ống tay áo lên, giũ ra một mũi gai nhọn đâm tới.
Đây là binh khí cá nhân của hắn, tên là "Si Vẫn".
"Lão tông tử, sống lâu thêm mấy năm nữa không tốt sao?" Dạ Ly Tước một bên mở miệng khiêu khích, một bên cố sức thúc giục vận chuyển nội khí, hàn khí mới vừa rồi thật vất vả áp xuống được nháy mắt tràn ngược vào kinh mạch, nhanh chóng rút cạn huyết sắc trên mặt nàng.
Một trận chiến này, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Nếu không thể lấy mạng Vô Thường Thất, nàng sẽ không qua nổi đêm nay.
"Thật mạnh mồm!" Vô Thường Thất hoàn toàn bị nàng chọc giận, Si Vẫn trong tay múa may như gió, nội lực hỗn loạn mạnh mẽ đánh tới trước mặt Dạ Ly Tước.
Thân pháp của Dạ Ly Tước uyển chuyển nhẹ nhàng, dùng một chiêu diều hâu xoay người trên không né tránh. Tay phải của nàng nắm lấy Tuyết Hồng thuận thế rút Tuyết Hồng ra, đánh về phía gáy Vô Thường Thất.
Vô Thường Thất trở tay đâm tới, Si Vẫn không nghiêng không lệch, đâm vào móc nối hai đoạn cuối cùng của Tuyết Hồng. 《Thương Minh tâm pháp》 có tổng cộng tám tầng, mỗi khi đột phá một tầng, nội công liền tăng gấp mười lần, tuy hắn mới đến tầng thứ năm, nội lực thì lại mạnh hơn Vô Thường Bát gấp mười lần. Chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng, "Phá!" Si Vẫn bỗng dưng chấn động, nội lực dọc theo Tuyết Hồng xông thẳng đến hổ khẩu của Dạ Ly Tước.
Dạ Ly Tước nào có tùy tiện đọ nội lực với hắn?
Nàng dứt khoát buông lỏng Tuyết Hồng, thân hình như vượn núi, nhảy đến sau lưng Vô Thường Thất, một chưởng đánh tới lưng hắn.
Động tác của Vô Thường Thất nhanh hơn tưởng tượng của Dạ Ly Tước rất nhiều, Si Vẫn như sao băng, ngay lúc Dạ Ly Tước ra chưởng, liền quay đầu đâm về phía sau.
Dạ Ly Tước cười khẽ, một chưởng này vốn là hư chiêu. Nàng chỉ lui lại nửa bước, Si Vẫn sắp đâm vào ngực nàng, nàng lại nhắm đúng thời cơ, một tay khống chế cổ tay của Vô Thường Thất, dùng nội lực hung hăng chấn động.
Vô Thường Thất chỉ cảm thấy một cổ hàn khí lạnh thấu xương len vào cốt tủy, không khỏi mạnh mẽ vận nội lực tránh thoát sự khống chế của Dạ Ly Tước.
《Thương Minh tâm pháp》 vốn đã là tâm pháp nội công cực âm, ngày thường lúc Vô Thường Thất tu luyện, đã cảm giác lạnh thấu xương, lại không nghĩ rằng cổ hàn khí mà Dạ Ly Tước rót vào trong thân thể hắn lại càng thêm thấu xương.
Dạ Ly Tước đạp mũi chân một cái, câu Tuyết Hồng trên mặt đất lên, một lần nữa cầm vào trong tay, nàng cười cười hỏi: "Lão tông tử, lạnh không?"
Vô Thường Thất giận trừng hai mắt, lúc này mới phát hiện gò má của nữ oa trước mắt nổi lên chút mạch máu xanh lơ, ở dưới đêm tuyết như vậy nhìn thấy, cực kỳ giống La Sát bước ra khỏi vực sâu lạnh lẽo trong đêm đen.
"Đừng vội ồn ào!" Vô Thường Thất đã hoàn toàn nổi giận, Si Vẫn chợt đâm vào dưới chân, bỗng nhiên phát ra một tiếng quát chói tai, "Ha!" Nội lực dọc theo Si Vẫn truyền xuống dưới chân, chấn đến tuyết đọng lân cận thoáng chốc tung bay lên, cùng với đá vỡ phía dưới hình thành một luồng khí mạnh mẽ, che trời lấp đất cuốn về phía Dạ Ly Tước.
Lúc đó, luồng khí giống như sóng gió động trời, khí thế tận trời.
Đây chính là sát chiêu mà Vô Thường Thất hiếm khi để người khác nhìn thấy, nói chính xác hơn, phàm là người giang hồ thấy chiêu "Toái Thiên Quyển" này thì đều đã đi gặp Diêm Vương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!