Chương 67: (Vô Đề)

Khi Dạ Ly Tước đến Quỷ Đường thì Đông Phương Ly vừa mới pha xong trà, đang cúi đầu rót trà vào chén, nàng ta ngẩng lên nheo mắt cười với Dạ Ly Tước.

"Dạ cô nương, mời."

Khóe miệng Dạ Ly Tước hơi nâng lên lộ ra một chút ý cười, ngồi xuống đối diện Đông Phương Ly. Nàng cầm chén trà lên, chỉ ngửi một chút nhưng không có ý định uống ngay. Ánh mắt âm thầm đánh giá Đông Phương Ly, Dạ Ly Tước khen ngợi: "Trà ngon!"

Đông Phương Ly nâng chén trà của mình lên, nhấp một ngụm rồi cười nói: "Mấy ngày nay Dạ cô nương ở đây có quen không?"

"Tất nhiên quen." Dạ Ly Tước nói xong, uống một ngụm trà rồi đặt chén xuống, "Giáo chủ cho mời, chắc không phải chỉ để uống trà thôi chứ?"

Nụ cười của Đông Phương Ly có chút âm u, nhàn nhạt nói: "Nghe danh Dạ La Sát đã lâu, không biết Dạ cô nương có nguyện ý hợp tác với ta, thống nhất võ lâm?"

Dạ Ly Tước không nhịn được bật cười: "Thống nhất giang hồ à, giáo chủ quả thật là người có hoài bão vĩ đại. Nhưng mà, kiểu người nhàn vân dã hạc như ta, không có tham vọng lớn như vậy."

Đông Phương Ly hơi thu lại nụ cười, "Dạ cô nương nghe ta nói xong đã, rồi từ chối cũng không muộn."

Dạ Ly Tước lười biếng chống cằm nhìn nàng ta, cười nói: "Giáo chủ chậm rãi nói, ta chậm rãi nghe." Giọng điệu mị hoặc, nếu người bình thường nhìn thấy vẻ quyến rũ này của nàng, e rằng sẽ bị nàng câu đi một phần hồn phách.

Đông Phương Ly biết Dạ Ly Tước xinh đẹp, không ngờ tính tình lại lẳng lơ như vậy, trong mắt nàng ta thoáng hiện chút ghét bỏ, nhướng mày nói: "Ta biết ngươi đã tu luyện 《Âm Thực Quyết》,với tính cách của Doanh Quan, hắn sẽ không để cho ngươi tu luyện đến lúc phá tầng, thoát khỏi sự khống chế của hắn. Vì vậy, Võng Lượng Thành không thể chứa chấp ngươi lâu.

Nếu người và ta liên thủ, ta có thể giúp ngươi đoạt lấy vị trí thành chủ Võng Lượng Thành."

Dạ Ly Tước phẩy phẩy tay áo, đáp một cách âm dương quái khí: "Giáo chủ đại nhân nói rất đúng." Nhưng Võng Lượng Thành không phải là nơi tốt đẹp gì, toàn là những kẻ sát thủ máu lạnh ỷ mạnh hiếp yếu, nàng cũng không muốn quản đám người ngâm mình trong máu tanh đó.

Đông Phương Ly nghe thấy liền cảm thấy khó chịu, toàn bộ U Ngục không có ai dám nói chuyện với nàng ta bằng giọng điệu như vậy.

Dạ Ly Tước cười nói: "Chỉ là, ta không có hứng thú với việc trở thành thành chủ Võng Lượng Thành, chẳng có gì thú vị cả."

Đông Phương Ly siết tay lại, cầm ấm trà đến gần chén của Dạ Ly Tước, rót thêm cho nàng một chén trà nóng. nét cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất. Chỉ nghe nàng ta nói: "Nếu thêm mạng sống của Thẩm Liên thì sao?"

Dạ Ly Tước ra vẻ thản nhiên, "Thẩm Liên? Thẩm Liên nào?"

Đông Phương Ly đột nhiên cười nham hiểm, vỗ tay ba cái. Không biết cơ quan nào đã được kích hoạt, phát ra tiếng "cạch cạch", khi Dạ Ly Tước nhìn theo hướng âm thanh này, liền thấy một bạch y nữ tử bị xích sắt trói chặt toàn thân, rơi từ trên đỉnh xuống.

Xích sắt bị kéo thẳng, người rơi xuống chậm lại, bạch y nữ tử đau đớn vùng vẫy nhưng chỉ có thể treo lơ lửng trên không, không thể thoát ra chút nào.

Dạ Ly Tước nhìn thấy rõ ràng, khuôn mặt của người này và Thẩm Liên giống nhau như đúc. Nàng cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, không muốn để lộ suy nghĩ thật sự trước mặt Đông Phương Ly. Hơn nữa, người này có phải là Liên tỷ tỷ hay không, Dạ Ly Tước còn phải xác nhận lại.

Đông Phương Ly chăm chăm nhìn Dạ Ly Tước, không chút rời mắt, hận không thể thu hết từng biến đổi nhỏ trên khuôn mặt nàng vào mắt. May mà Dạ Ly Tước trong những năm qua đã quen giả vờ giả vịt cùng Doanh Quan, lúc này chỉ hơi ngạc nhiên, không có quá nhiều biểu cảm.

Giáo chủ đứng dậy, đi đến bên dưới Thanh Nhai, bàn tay tái nhợt nắm cằm nàng ta, buộc nàng ta quay mặt lại, để Dạ Ly Tước nhìn rõ hơn.

"Dạ cô nương thật sự không nhớ nàng ấy sao?"

Dạ Ly Tước chăm chú nhìn Thanh Nhai, rất nhanh đã thấy đôi mắt Thanh Nhai đỏ lên.

Thanh Nhai khàn khàn nói: "Đừng để ý đến ta, A Ly."

Trong lòng Dạ Ly Tước căng chặt, thần thái đó, giọng điệu đó, giống hệt Thẩm Liên ngày xưa, nàng vậy mà không thể bắt bẻ một chút nào. Nàng hơi hé miệng, cố gắng kiềm chế không để ba chữ "Liên tỷ tỷ" thoát ra, từ từ đứng dậy, đi đến bên cạnh Thanh Nhai.

Nàng đưa tay đặt lên mặt Thanh Nhai, ngón tay dịu dàng vuốt qua từng tấc da thịt của Thanh Nhai, cổ họng ngày càng nghẹn lại, biết rằng nếu mở miệng thì mình sẽ nghẹn ngào thốt ra cái xưng hô đã lâu đó.

Đông Phương Ly biết Dạ Ly Tước đang xác minh xem người này có phải đang mang mặt nạ da người hay không, nhưng tay nghề của Vu tiên sinh trong thiên hạ không có ai sánh bằng, mỗi tấc da thịt đều là mặt thật người thật, cho dù Dạ Ly Tước có cẩn thận đến đâu, cũng không thể phân biệt thật giả.

Nước mắt của Thanh Nhai ào ạt rơi xuống, khuôn mặt nàng ta không ngừng dán chặt vào lòng bàn tay Dạ Ly Tước, khẽ gọi: "A Ly...…"

Cả ngữ khí cũng giống nhau như đúc.

Tim Dạ Ly Tước như bị xé rách trong khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy mắt mình nóng lên, hai tay ôm lấy khuôn mặt Thanh Nhai, nghẹn ngào nói: "Liên tỷ tỷ, thật sự là ngươi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!