Vùng Bắc Cương khắc nghiệt, hầu hết địa phương đều bị băng giá bao phủ quanh năm, dân cư thưa thớt.
Thương Nguyên nằm ở phía Đông Bắc Cương, là một bồn địa nhỏ duy nhất có sức sống, được bao quanh bởi ba ngọn núi tuyết. Nơi đây nhờ có suối nước nóng nên cỏ dại mọc um tùm, chỉ cần có gió thổi qua là như biển cả gợn sóng, không thấy bờ bến.
Năm xưa Thương Minh Giáo đã rút về đây, khoét núi làm cung điện suốt trăm năm, trong những động băng có hàng trăm ngôi nhà bằng đá, giống như tổ kiến. Bởi vì giáo đồ có thói quen ngày ngủ đêm ra, nên khi đêm xuống, trăm hang động sáng lên ánh đèn xanh u ám, như thể địa ngục U Minh. Thêm vào đó, huy hiệu của Thương Minh Giáo chính là lửa U Ngục, vì vậy nơi này được người trong giang hồ gọi là U Ngục.
Đêm đen gió lạnh, ánh đèn xanh u ám trong U Ngục lần lượt sáng lên như hàng ngàn con dơi đang ngủ trong bóng đêm đồng loạt mở mắt, xa xa nhìn đến, khiến người ta không khỏi nổi da gà.
Một trăm năm định cư trong U Ngục, mỗi đời giáo chủ của Thương Minh Giáo đều có một nguyện vọng là dẫn dắt giáo đồ vượt qua phòng tuyến của Khước Tà Đường, trở lại giang hồ Đại Dận. Để thực hiện nguyện vọng này, Thương Minh Giáo đã chuẩn bị suốt một trăm năm, phải trả cái giá rất lớn.
Một nữ tử mặc hắc bào đã đứng trên Vạn Quỷ Nhai từ lâu. Nàng chắp tay đứng đó, nhìn về phía màn trời phía Nam xa xa, sắc mặt tái nhợt như xác chết. Son môi đỏ tươi trên khuôn mặt cũng không làm tăng thêm sự quyến rũ, ngược lại còn khiến gương mặt nàng trở nên quái dị. Nếu mặc một bộ đồ đỏ, người ta có thể nhầm tưởng nàng là một nữ quỷ hung dữ từ đâu chui ra.
Mắt nàng có màu sắc dị thường, là màu xanh lam đậm hiếm thấy, sống mũi thon cao, hoàn toàn không giống người Đại Dận. Đường viền áo của nàng thêu hình lửa U Ngục, khác với lửa U Ngục màu đỏ đậm của đệ tử, đây là lửa U Ngục màu lam, chỉ có giáo chủ Thương Minh Giáo mới được mang ký hiệu này.
Không sai, nàng chính là giáo chủ đương nhiệm của Thương Minh Giáo, Đông Phương Ly.
Đừng nhìn nàng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng bàn về sự tàn bạo, trong giáo phái không ai dám so với nàng. Ở độ tuổi nhỏ như vậy, nàng đã quản lý Thương Minh Giáo từ trên xuống dưới rất quy củ, chỉ cần nàng ho một tiếng, những đệ tử cấp thấp đều cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng.
Mỗi ngày nàng đều lên Vạn Quỷ Nhai để tĩnh tâm một lát, nếu không có việc gì lớn, các thuộc hạ cũng không dám quấy rầy. Từng có một đệ tử không hiểu chuyện vô tình lên tiếng, lập tức bị nàng quăng xuống vách đá, làm mồi cho rắn dưới vực.
Đệ tử trong giáo đều biết tính khí của giáo chủ, chỉ cần không phải việc lớn như trời sập, hoặc không liên quan đến phu nhân của giáo chủ, bọn chúng sẽ không dám quấy rầy khi giáo chủ cần tĩnh tâm.
Đông Phương Ly đứng cách đó mười bước, hai tỳ nữ cầm đèn xanh u ám đã chờ đợi khá lâu. Vô Thường Ngũ tới truyền lời cũng an tĩnh đứng bên cạnh, không dám thúc giục hai tỳ nữ lên phía trước nhắc nhở giáo chủ, khách đã chờ trong phòng tiếp khách một canh giờ.
Lại qua một lúc lâu.
Cuối cùng Đông Phương Ly cũng quay người lại, đi về phía trước, khi đi qua Vô Thường Ngũ, nàng cũng không dừng lại.
"Khách bên Khước Tà Đường đã đến rồi." Vô Thường Ngũ vừa nhỏ giọng nói, vừa đi theo Đông Phương Ly đi xuống con đường đá phủ đầy tuyết.
Đông Phương Ly dường như không nghe thấy, hỏi ngược lại: "Chuyện khách khứa giải quyết như thế nào rồi?" Nói ra cũng kỳ quái, người này nhìn có vẻ cứng cỏi trưởng thành, nhưng mở miệng lại phát ra thanh âm của thiếu nữ.
Vô Thường Ngũ đáp đúng sự thật, "Lão Tứ đã gửi bồ câu đưa thư tới đây."
"Ngươi đọc đi." Đông Phương Ly chắp tay đi trước, đi đến ngã rẽ cũng không chút do dự, trực tiếp đi lên con đường đá dẫn vào nội viện.
Vô Thường Ngũ mở thư bồ câu ra, "Lão Tứ nói, ngày kia là có thể đưa khách đến U Ngục."
"Chiêu đãi cho tốt." Đông Phương Ly cười nhưng sắc mặt lại u ám, "Các nàng là khách quý của ta."
"Vâng." Vô Thường Ngũ chắp tay bái.
Không lâu sau, Vô Thường Ngũ đã cùng Đông Phương Ly đi đến hang đá nội viện. Nói là nội viện, thực chất là khoét sâu từ trên xuống dưới tạo ra một thung lũng. Mỗi khi trời trong trăng sáng, ánh trăng từ trên chiếu xuống, khiến nội viện yên tĩnh này sáng lên rất nhiều. Khi gặp phải những đêm mưa, những giọt mưa rơi lộp độp trên gạch ngói, nội viện này lại giống như xây dựng dưới chân núi, không giống như ở trong hang động, ngước lên là có thể nhìn thấy bầu trời.
Nội viện này do Đông Phương Ly tự mình chỉ đạo khoét ra, chỉ vì phu nhân Liên Trang sau khi tỉnh dậy vẫn thường nhìn lên ánh sáng xuyên qua khe hở của hang động, mỗi lần nhìn là nhìn đến nửa ngày.
Những tỳ nữ canh giữ nội viện thấy giáo chủ đến, lập tức cung kính chào đón.
"Tham kiến giáo chủ."
"Phu nhân đã tỉnh chưa?"
"Bẩm giáo chủ, vẫn chưa."
"Vậy ta sẽ quay lại sau."
Đông Phương Ly dứt khoát quay người, vốn định nhìn Liên Trang một chút mới đi làm chính sự, nhưng nếu nàng ấy chưa tỉnh, vậy thì trước tiên đi giải quyết người của Khước Tà Đường.
Lần này nàng đi rất nhanh, Vô Thường Ngũ cũng không dám lên tiếng quấy rầy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!