Chương 60: (Vô Đề)

"Làm sao biết được?" Tâm trạng Thẩm Y phức tạp, trầm giọng hỏi lại.

Dạ Ly Tước chỉ dựa vào trực giác mà thôi, trước khi tìm được bằng chứng xác thực, nàng ấy chỉ có thể nói ra phỏng đoán của mình.

"Vô Thường Tam đã bắt chúng ta...... Dọc đường lại không nhắc đến người đó...... Chắc hẳn nàng ta đã trốn thoát...... hoặc là...... bọn chúng cùng một bọn......"

Sắc mặt Thẩm Y trở nên nghiêm trọng, lý trí nói rằng Dạ Ly Tước phân tích không sai, nhưng về mặt tình cảm nàng hy vọng sự thật là điều đầu tiên. Người đó chính là a tỷ của nàng, có lẽ nhất thời không thể cứu được các nàng, nên đã tạm thời rút lui, chờ thời cơ sẽ quay lại cứu giúp.

Dạ Ly Tước thấy Thẩm Y đứng yên không nói gì, đoán rằng những lời này có lẽ quá nặng nề đối với Y Y. Nàng ấy chỉ thở dài một tiếng, dùng hết toàn lực mở rộng đôi cánh tay, hơi hơi ngẩng đầu lên.

Thẩm Y nhìn thấy hành động kỳ lạ của nàng ấy, không nhịn được hỏi: "Ngươi lại định làm gì?"

"Như vậy...... tiện cho việc cởi y phục." Dạ Ly Tước nhắm mắt lại, nói ra cũng thật lạ, nàng ấy vốn không phải là người da mặt mỏng, nhưng ở trước mặt Thẩm Y, nàng ấy luôn cảm thấy xấu hổ hoảng hốt. Nếu không nhìn thấy nàng cởi áo cho mình, cảm giác hồi hộp sẽ giảm đi đáng kể, chỉ đành nhịn đau nói thêm một câu: "Cần phải hầu hạ bổn cô nương cho tốt...…"

Yêu nữ vừa rồi còn ngượng ngùng với nàng, sao giờ đây lại đột nhiên như đổi thành một người khác.

Thẩm Y tiến lên một bước, lúc này chỉ còn cách nàng ấy nửa bước. Vì khoảng cách gần như vậy nên hơi thở của cả hai lại hòa quyện vào nhau.

Dạ Ly Tước nhíu chặt mày, một nửa vì đau đớn, một nửa vì căng thẳng.

Hành tẩu giang hồ nhiều năm, cảm giác căng thẳng này từng xuất hiện một lần. Đó là khi Liên tỷ tỷ ôm nàng ấy để sưởi ấm, khi nàng ấy tỉnh dậy nhìn thấy Liên tỷ tỷ quần rách áo manh, nhất thời không biết nên xin lỗi hay hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng chỉ có lần đó, cũng không giống như bây giờ, chỉ cần Thẩm Y đến gần, rõ ràng không hề chạm vào, nhưng Dạ Ly Tước đã cảm thấy lòng mình căng chặt, lo lắng không biết nên nói gì.

Có một số thay đổi, là kết quả của sự tích lũy lâu dài.

Thẩm Y không nhìn thấy sự biến động trong lòng yêu nữ, nhưng nàng thấy rõ sự biến hóa trên khuôn mặt nàng ấy. Nói chính xác hơn, vành tai của Dạ Ly Tước trong mắt Thẩm Y ngày càng đỏ, nàng ấy thậm chí còn không tự chủ được nuốt nước bọt.

Dạ La Sát khét tiếng trên giang hồ, thì ra cũng có lúc phải giả bộ như một con hổ giấy.

Thẩm Y muốn cười, khi kéo dây lưng của Dạ Ly Tước, nàng cố ý làm động tác chậm lại, một bên kéo, một bên nói: "Được, nể tình ngươi đang không thoải mái, ta hầu hạ ngươi."

Dạ Ly Tước tưởng rằng nhắm mắt lại thì có thể giấu sự xấu hổ, nhưng khi không nhìn thấy nữa, các giác quan khác lại trở nên nhạy bén. Hai người cách nhau quá gần, hơi thở của Thẩm Y ngay sát bên cạnh, Dạ Ly Tước thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm từ Thẩm Y truyền đến. Giống như có ai đó đặt một ngọn lửa vào trong trái tim nàng ấy, ngọn lửa nóng bỏng lan tỏa, nháy mắt thiêu đốt cả cõi lòng nàng ấy.

Đau đớn đan xen thấp thỏm, Dạ Ly Tước cảm thấy mình như đang bị tra tấn, nào có giống đang hưởng thụ sự hầu hạ của Y Y!

"Nhanh…... nhanh cởi…..." Dạ Ly Tước đột ngột mở mắt, quay đầu đi, không dám nhìn nàng, "Ta…... ta lạnh...…" Nàng ấy tự nghĩ ra một lý do mà Thẩm Y sẽ không nghi ngờ.

Thẩm Y bật cười thành tiếng, nói: "Được." Nàng hiếm khi thấy yêu nữ lúng túng như vậy, Thẩm Y bỗng dưng hiểu được tại sao yêu nữ này lại thích trêu chọc nàng.

Thật sự rất thú vị.

Chỉ là, mọi việc đều có mức độ. Thẩm Y cảm thấy mình đã nảy sinh những ý niệm không nên có, nếu tiếp tục đùa giỡn, không biết là yêu nữ này sẽ vượt qua giới hạn trước, hay nàng sẽ cầm lòng không đậu trước.

Những trò cỏn con này, nên dừng lại đúng lúc thì hơn.

Cuối cùng Thẩm Y đã cởi sạch xiêm y của Dạ Ly Tước, đỡ nàng ấy ngồi vào bồn tắm. Nước nóng bao phủ quanh người Dạ Ly Tước, hơi ấm thẩm thấu vào cơ thể nàng ấy, khiến cơn đau của nàng ấy tạm thời dịu lại một chút.

Dạ Ly Tước cảm thấy có chút ngạc nhiên. Nàng ấy tưởng rằng biện pháp chịu đựng cơn đau tốt nhất là tìm một hầm băng không người, để đông lạnh đến tê liệt, thì cơn đau cũng sẽ giảm nhiều. Không ngờ khi ngâm vào nước nóng cũng có hiệu quả như vậy.

Thẩm Y thấy nàng ấy ngây ngốc nhìn nước nóng, không nhịn được hỏi: "Sao vậy?"

Dạ Ly Tước quay đầu nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

"Rốt cuộc có chuyện gì?" Thẩm Y vội hỏi.

Dạ Ly Tước cười cười, "Ta đói."

Nàng ấy không nhắc thì thôi, nhắc đến Thẩm Y cũng bắt đầu cảm thấy đói. Thẩm Y nói: "Ta đi lấy đồ ăn, ngươi một mình ở đây có ổn không?"

"Ta biết ta đẹp, nếu ngươi không nỡ rời đi, vậy cứ xem xong rồi đi." Dạ Ly Tước dựa vào thành bồn tắm, cố ý khoe khoang vẻ phong tình, nháy mắt với Thẩm Y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!