Chương 6: (Vô Đề)

Bông tuyết bay lả tả, gió cuồn cuộn thổi qua mái hiên, phảng phất sẽ lật tung mái của căn miếu hoang này bất cứ lúc nào. Bóng đêm dần đậm, đen nhánh như mực, dường như muốn nuốt chửng cả ánh lửa mong manh trong căn miếu đổ nát.

Sư đệ sợ con ngựa bên ngoài miếu hoang bị lạnh cóng, mặc kệ gió tuyết đi ra ngoài căn miếu, dắt ngựa vào trong. Ban đầu con ngựa còn giãy giụa, nhưng sau khi bước vào miếu hoang, đống lửa ấm áp nhanh chóng làm nó bình tĩnh lại.

"Không biết tốt xấu!" Sư đệ hơi bực, phủi phủi bông tuyết dính trên bờm ngựa, chỉ cảm thấy ngón tay lạnh đến phát đau, dứt khoát buộc ngựa vào cây cột gần đó, nhanh chóng trở về bên đống lửa, hấp thụ hơi ấm.

Tề Tiểu Đường thấy hắn bị lạnh đến mặt cũng đỏ bừng, nàng dịch sang bên cạnh, ra hiệu cho sư đệ ngồi xuống sưởi ấm.

"Cảm ơn sư tỷ." Sư đệ hít hít cái mũi, ngồi xuống.

Tề Tiểu Đường luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Y, lúc này mới ý thức được sư tỷ đã lặng im hồi lâu, "Sư tỷ?"

Thẩm Y không đáp lại nàng, chỉ ngơ ngác nhìn tượng Bồ Tát bằng đất phủ đầy mạng nhện trong căn miếu đổ nát.

Tề Tiểu Đường nhích tới bên cạnh Thẩm Y, đầu vai nhẹ nhàng chạm vào Thẩm Y, "Sư tỷ đang nhìn gì vậy?"

"Bồ Tát đất." Thẩm Y nghiêm túc trả lời.

Tề Tiểu Đường nhìn theo tầm mắt của Thẩm Y, không phải chỉ là một tượng Bồ Tát đất bình thường thôi sao, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Mặt Bồ Tát trong Thiên Phật Môn của các nàng, còn hiền từ hơn cái tượng này nhiều.

"Có gì đáng nhìn sao?" Tề Tiểu Đường nhỏ giọng lẩm bẩm.

Bồ Tát đất xác thật không có gì đáng nhìn, nhưng Thẩm Y lại cứ cảm thấy tượng Bồ Tát đất này dường như có chút khác thường.

"Ta qua đó nhìn một chút." Thẩm Y đứng lên, tối nay phải qua đêm ở chỗ này, nàng cần thiết bảo đảm nơi này an toàn. Ba ngày trước đã mất đi một sư đệ, nếu lại xảy ra chuyện gì, nàng làm sao có tư cách trở về?

Tề Tiểu Đường vốn dĩ không cảm thấy gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng cảnh giác của sư tỷ, không khỏi rùng mình một cái, nàng nắm lấy góc áo của Thẩm Y, nhỏ giọng nói: "Sư tỷ đừng như vậy mà, đáng sợ lắm."

"Không có việc gì, ta chỉ nhìn một chút, cầu được an tâm." Thẩm Y vỗ vỗ mu bàn tay Tề Tiểu Đường, ý bảo nàng buông ra, nở nụ cười hiếm hoi với nàng, "Đừng sợ."

Sư đệ cũng khuyên nhủ: "Tiểu Đường sư tỷ đừng như vậy, Thẩm sư tỷ chỉ đi nhìn một cái thôi mà, sao ngươi lại có bộ dáng trong miếu có quỷ vậy chứ, đáng sợ lắm."

Hỏi lòng không thẹn, tất nhiên không sợ ma quỷ.

Đáng sợ nhất trên đời này, thật ra chính là con người.

Thẩm Y từ nhỏ đã hiểu rõ đạo lý này, huống hồ người Thiên Phật Môn đắm chìm lâu trong Phật pháp, tự nhiên trăm con quỷ cũng không dám tới gần. Nàng rút một cây kim châm ra khỏi túi, mũi chân đạp nhẹ, liền lướt đến toà sen chỗ Bồ Tát đất.

"Tí tách!"

Lúc này toàn bộ giác quan của Thẩm Y được căng mở, bất kỳ động tĩnh gì trong tối cũng đều có thể lọt vào tai nàng, nàng rõ ràng nghe thấy thanh âm như tiếng giọt nước rơi xuống đất.

Nói chính xác hơn, nàng dám xác định tuyệt đối không phải giọt nước.

Cánh mũi khẽ nhúc nhích, Thẩm Y đã ngửi được một mùi máu tươi thoang thoảng.

Nàng nhớ rất rõ, hôm nay thời điểm chạng vạng đã đi kiểm tra trong ngoài miếu hoang một lần, xác nhận trong miếu hoang không có dã thú hoặc là người ẩn nấu, bọn họ mới đưa quan tài cùng ngựa đến bên ngoài, nhóm lửa trong miếu, chuẩn bị nghỉ ngơi ở đây một đêm.

Từ hoàng hôn đến bây giờ, tuyệt đối không có dã thú bị thương chạy vào, càng không có khách nhân bị thương vào trú ẩn.

Mượn ảnh lửa mờ nhạt, nàng giương mắt nhìn lên mặt Bồ Tát đất, không khỏi nín thở. Chẳng trách nàng luôn cảm thấy Bồ Tát đất kỳ quái, ở bên dưới bị che bởi mạng nhện nên nhất thời không nhìn rõ, lúc này đi đến gần, nàng rõ ràng nhìn thấy nửa khuôn mặt của Bồ Tát đất đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Đêm lạnh như vậy, máu chảy trong chốc lát sẽ bị đông cứng. Máu này dọc theo chóp mũi của Bồ Tát đất nhỏ giọt xuống lòng bàn tay, không hiểu sao lại lộ ra một chút tà mị.

Máu còn chưa đông, khả năng duy nhất đó là vật gì đó chỉ mới đổ máu, nằm ngay trên mái căn miếu hoang này, máu tươi lọt qua kẽ hở của những viên ngói, rồi lại tích trên đầu Bồ Tát đất.

Đoán chắc điểm này, Thẩm Y bất động thanh sắc leo xuống toà sen, lặng im đi về bên đống lửa. Có người chết, hoặc là có thú chết, nhất định sẽ có kẻ hành hung, nhất định còn ở lân cận.

"Nơi này không nên ở lâu." Sắc mặt Thẩm Y ngưng trọng, đè thấp thanh âm báo cho sư đệ cùng sư muội, "Nơi này cách sư môn chỉ còn lộ trình nửa ngày, hai người các ngươi cưỡi ngựa đi trước, ta bọc phía sau, đêm nay tuyệt đối không thể qua đêm ở chỗ này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!