Lập khế ước xong, Dạ Ly Tước giải huyệt cho Thẩm Y, nàng ấy rời khỏi suối lạnh trước, nhặt từng món y phục trên mặt đất mặc lên người.
Thẩm Y không dám nhìn nàng ấy, thu mình tựa vào vách suối lạnh, còn chìm trong dư vị xấu hổ ngượng ngùng. Song tu kết hợp, nói cách khác trừ khi luyện thành, nếu không nàng và nàng ấy sẽ phải cùng song tu một thời gian.
Nếu thuận lợi, chỉ cần hai đôi bàn tay chạm nhau, cùng thông nội tức là được. Nhưng nếu lại rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma, thì việc đan điền dán sát như thế này sẽ còn xảy ra.
Rõ ràng không phải tình nhân, nhưng lại làm những chuyện thân mật như vậy. Trong lòng yêu nữ kia, nàng hẳn là có một chút đặc biệt hơn nhỉ.
"Tẩu hỏa nhập ma, không chết cũng bị thương." Dạ Ly Tước đã mặc xong y phục, vuốt những sợi tóc ướt dính trên thái dương ra sau tai, giải thích: "Ngươi và ta song tu chỉ để giữ mạng."
Sắc mặt Thẩm Y cứng lại, đột nhiên không biết phải đáp lại nàng ấy thế nào.
Chỉ để giữ mạng.
Bốn chữ này lạnh như băng sương, làm trái tim nàng đau nhói.
Dạ Ly Tước không nghe tiếng nàng, tưởng rằng nàng còn giận mình, liền lặng lẽ nhặt y phục trên mặt đất, mang đến bên suối lạnh, nhắm mắt đặt xuống bên bờ suối, "Suối lạnh, mau mặc y phục vào, ta nhắm mắt đảm bảo không nhìn."
"Nhìn thì sao chứ?" Giọng Thẩm Y thật lạnh, nàng ngước mắt nhìn Dạ Ly Tước, "Ngươi đã nói, ngươi và ta đều là nữ tử, cần gì để ý những thứ này."
Dạ Ly Tước mỉm cười, "Y Y dạy phải, là ta......"
"Nhắm lại!" Thẩm Y ngắt lời nàng ấy, cũng ra lệnh, "Ai cho ngươi mở mắt?"
Dạ Ly Tước khoanh tay đứng đó, cười nói: "Được được được, không mở mắt." Vẫn là dáng vẻ bất cần đời đó, khiến người ta nhìn thấy mà tức giận không nguôi.
Dù Thẩm Y buồn bực, nhưng cũng hiểu chừng mực. Nàng và nàng ấy vốn không phải là đôi lứa phải lòng nhau, cãi nhau với nàng ấy chẳng khác nào gây sự vô cớ, chỉ làm trò cười mà thôi. Sự kiêu ngạo cuối cùng của nàng, nàng phải giữ lấy. Nghĩ đến đây, Thẩm Y rời khỏi suối lạnh, lau đi bọt nước trên người, bắt đầu mặc y phục.
Nghe tiếng Thẩm Y mặc y phục, Dạ Ly Tước hiếm khi cảm thấy mất tự nhiên. Nàng giả vờ buồn chán quay lưng đi, mở mắt nhìn vào ấn Phật khắc trên vách đá đối diện, luôn cảm thấy có gì đó ngứa ngáy đang nảy sinh trong lòng, không thể niệm vài câu kinh Phật là có thể bình tĩnh lại. Hơn nữa, nàng vốn không tin thần Phật, những thứ này nếu có tác dụng, năm xưa Dương Uy tiêu cục đã không chết nhiều người như vậy.
"Ta đói bụng." Thẩm Y thắt đai lưng chỉnh tề, cuối cùng cũng lên tiếng.
Dạ Ly Tước không quay đầu nhìn nàng, "Ta đến trai phòng tìm đồ ăn."
"Ừm." Thẩm Y cũng muốn được yên tĩnh một mình trong chốc lát.
Dạ Ly Tước vừa định rời đi, thì tai khẽ động, nghe thấy trên hành lang lúc đến vang lên một loạt tiếng động nho nhỏ.
"Nơi này không thể ở được! Đi theo ta!" Dạ Ly Tước không do dự nhiều, nắm lấy cổ tay Thẩm Y, chạy đến bên cửa đá, thành thạo ấn vào cơ quan, không đợi cửa đá mở ra hoàn toàn, đã kéo Thẩm Y chui vào.
Dạ Ly Tước xoay tay giáng một chưởng vào vách đá bên cạnh, cửa đá chỉ mở được một nửa, lại nhanh chóng đóng lại. Trong chớp mắt trước khi cửa đá đóng kín, Dạ Ly Tước rõ ràng thấy một lão tăng mặc tăng bào màu xám lướt qua hành lang, vững vàng đáp xuống bên bồ đoàn mà các nàng vừa ngồi.
Người đó từ bi hiền hậu, lông mày đã bạc trắng, toàn bộ Quang Minh Tự chỉ có một lão tăng có tuổi tác như vậy, chính là trụ trì thiền sư Vấn Đạo.
Cửa đá đóng lại, Dạ Ly Tước biết không thể ngăn cản Vấn Đạo lâu, hắn phát hiện mật thất có người xâm nhập, nhất định sẽ truy đuổi qua cửa đá.
Nàng không dám do dự, nắm tay Thẩm Y đi ra ngoài.
Nơi này chỉ là lối thoát hiểm của mật thất, càng đi về phía trước, đường càng hẹp. Đặc biệt là lối ra nằm gần xà ngang của đại điện trước núi, lối ra chỉ đủ cho một người bò ra.
Nhanh chóng thoát khỏi nơi này, tránh xa đại điện trước núi, mới không trở thành ba ba trong rọ bị người khác chặn trước chặn sau.
Lúc này ở đại điện chắc chắn có người trực đêm trông coi đèn nến. Vì vậy khi Dạ Ly Tước đẩy phiến đá cuối cùng, gần như nhẹ nhàng hết sức, sợ động tĩnh quá lớn, sẽ làm kinh động nhà sư bên dưới.
"Ra ngoài đi về bên phải, bên đó xà nhà chằng chịt, không dễ bị phát hiện." Dạ Ly Tước bò ra khỏi cửa đá trước, vừa phân tâm lưu ý động tĩnh bên dưới, vừa đè thấp thanh âm dặn dò Thẩm Y.
Thẩm Y theo nàng ấy bò ra ngoài, nhưng không đi về bên phải ngay, nàng nhìn sâu vào mắt Dạ Ly Tước.
"Ta đi đánh lạc hướng người bên dưới, ngươi đợi bọn họ rời đi hết, thì lặng lẽ rời khỏi đại điện, ta sẽ đến tìm ngươi!" Dạ Ly Tước nhỏ giọng nói xong, vừa định nhảy xuống điện làm loạn một phen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!