Các loại võ công trên đời này, đặc biệt là nội công tâm pháp, một khi bước vào cảnh giới ảo ảnh, tức là đã bước vào cửa ải đầu tiên của việc tu luyện. Ngũ uẩn bốc cháy được nhắc đến trong cuộn da đỏ chính là cảnh tượng của cảnh giới ảo ảnh này.
Thẩm Y nhắm chặt đôi mắt, từ cảnh tượng hỗn độn đột phá vào cảnh giới ảo ảnh, nội tức trong đan điền đột ngột dâng trào.
Dạ Ly Tước bên cạnh hộ pháp, lòng bàn tay rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ nóng bừng từ da thịt Thẩm Y. Nàng nhìn sườn mặt của Thẩm Y, tay kia nhẹ nhàng lau đi mồ hôi mỏng trên trán nàng ấy, trong mắt thoáng hiện lên chút ánh sáng phức tạp.
Thời điểm Thẩm Y không cười, nàng ấy giống như một mỹ nhân được tạc từ bạch ngọc, từ xa đã có thể cảm nhận được bốn chữ "người lạ chớ gần"; nhưng khi nàng ấy cười lên, lại giống như gió Xuân mang theo ánh nắng lướt qua trái tim, để lại một vệt ấm áp không ai có thể xóa nhòa.
Ngón trỏ không tự chủ được mà chạm lên đôi môi sưng đỏ của Thẩm Y, Dạ Ly Tước không nhận ra hô hấp của mình đã trầm hơn vài phần, chỉ nhẹ nhàng chạm vào vết thương mà nàng đã mút đêm qua, trái tim nàng như bị gì thứ đó hung hăng đâm vào.
Chiếc hộp ký ức lập tức mở ra, trở về đêm gió tuyết năm ấy ——
Hàn tức phản phệ, mệnh nàng ngàn cân treo sợi tóc.
Vị tỷ tỷ dịu dàng kia cởi bỏ từng lớp y phục trước mặt nàng, dang tay ôm chặt lấy nàng.
"Ta...... ta không sống nổi...... ngươi đi...... đi mau......."
"Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện!"
"Liên tỷ tỷ...... đi đi...... đừng lo cho ta......"
"A Ly! Nghe cho rõ đây, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện!" Thẩm Liên áp trán lên cái trán lạnh lẽo của nàng, từng câu từng chữ nói cho nàng nghe, "Ta nhất định có thể làm ngươi ấm lên!" Nói xong, nàng ấy kéo áo Dạ Ly Tước áp sát vào.
Cái lạnh thấu xương, Thẩm Liên không kìm được mà rùng mình.
Dạ Ly Tước theo bản năng muốn đẩy nàng ấy ra, nhưng lại bị Thẩm Liên ôm chặt hơn.
"Đừng...... đừng như vậy......"
"Sẽ không sao đâu A Ly."
Thẩm Liên không ngừng dịu dàng an ủi, thậm chí ôm lấy gáy nàng, hôn lên trán nàng, thì thầm một câu gì đó.
Lúc ấy thần trí Dạ Ly Tước đã tan rã, không nghe rõ câu nói đó, giờ đây ký ức tái hiện, lại càng mơ hồ.
Dạ Ly Tước chua xót cười khổ, nhìn cô nương trước mắt có đôi nét giống Liên tỷ tỷ, không khỏi thì thầm: "Ta phải trả lại thế nào đây......" Lời vừa dứt, ánh mắt nàng bỗng nhiên trầm xuống, nhận ra đan điền Thẩm Y bất thường, khi nhìn vào gương mặt Thẩm Y, chỉ thấy bên cổ nàng ấy đột ngột nổi lên những mạch máu đỏ tươi, như mạng nhện bò lên gò má.
"Y Y! Dừng lại!" Dạ Ly Tước thúc động hàn tức, truyền vào cơ thể nàng ấy, hy vọng có thể giúp nàng ấy áp chế viêm tức mới sinh ra, "Mau dừng tu luyện!"
Sau khi nhập cảnh, Thẩm Y căn bản không nghe thấy tiếng gọi của Dạ Ly Tước.
Ban đầu trong cảnh là biển trời một màu, chỉ toàn xanh biếc.
Thẩm Y bước đi trên biển, như có lực nổi, nước không hề dính vào y phục.
Đây là lần đầu tiên nàng nhập cảnh, thấy cảnh tượng như thế, chỉ cảm thấy yên bình. Đi vào sâu trong màu xanh biếc vài bước, nàng đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn bóng mình được nước biển phản chiếu.
Một thân y phục trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần.
Nàng nhớ rõ môi mình đêm qua bị thương, nhưng bóng mình trong nước lại hoàn toàn không có tổn thương gì.
Đêm qua......
Ý niệm chợt hiện, không thể tĩnh lặng, khi nàng hồi tưởng lại cảnh đêm qua, màu xanh biếc lập tức rút đi, bốn bề đột ngột bùng lên ngọn lửa, đốt cháy màn trời đỏ rực.
Nóng!
Thẩm Y né tránh ngọn lửa liếm lên mắt cá chân, xung quanh đã không còn đường lui. Hơi nóng từ bốn phương tám hướng ập đến, dường như muốn đốt nàng thành tro tàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!