Chương 48: (Vô Đề)

Chùa Quang Minh tọa lạc ở phía bắc Nhạn Sơn, gần như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Trong chùa có khoảng trăm nhà sư, một số là những người đã chán ngán giang hồ, một số là những kẻ si mê võ học, và một số là những cô nhi không còn người thân từ nhỏ. Giang hồ có một quy tắc bất thành văn, hễ ai vào chùa Quang Minh cạo đầu làm sư, coi như đã cắt đứt mọi ân oán với quá khứ.

Tất nhiên, chùa Quang Minh cũng không nhận tất cả mọi người. Vào chùa phải giải trừ nghiệp chướng, nợ một mạng người tự đâm một đao, người không chết mới có thể vào chùa làm sư. Sau khi vị trụ trì tiền nhiệm thiền sư Vấn Tâm qua đời vì tu luyện 《Âm Thực Quyết》, ba năm nay, sư đệ của Vấn Tâm là thiền sư Vấn Đạo đảm nhận chức trụ trì, thỉnh thoảng tiếp nhận không ít người trong giang hồ.

Những người mới vào chùa đều được sắp xếp ở nhà khách trước núi, tụng kinh học đạo, tu thân dưỡng tính. Một năm sau, tùy theo mức độ thấu hiểu kinh văn, mà được sắp xếp vào các Đường ở sau núi để lưu trú.

Trước núi có sáu viện, người đông hỗn tạp, sau núi có tám viện, người cũng không ít.

Đây không phải lần đầu Dạ Ly Tước đến chùa Quang Minh, dù sao cũng là nơi bắt nguồn tai họa 《Âm Thực Quyết》. Phải nói rằng, ban đầu chưởng môn của tứ đại thế gia liên thủ hộ pháp, chuyện này không nên để lộ ra ngoài, vậy thì Doanh Quan làm sao biết được? Thậm chí Doanh Quan lén vào chùa tránh được tất cả các đệ tử hộ pháp mà không ai hay biết.

Lần này Doanh Quan ra lệnh cho nàng, ngay cả nơi cất giấu bí dược ở chùa Quang Minh cũng nói rõ ràng, đủ thấy Doanh Quan có mối liên hệ không nhỏ với nơi này. Đã định ẩn náu ở đây nửa tháng, Dạ Ly Tước cũng không vội trộm bí dược, không bằng ở trong chùa thăm dò, xem thử có thể tìm ra một số bí mật về Doanh Quan hay không.

Thẩm Y biết Dạ Ly Tước có bản lĩnh, chắc chắn sẽ đưa nàng vào chùa thành công. Chỉ là nàng không hiểu vì sao Dạ Ly Tước lại rành rẽ bố cục chùa Quang Minh, như thể về nhà của chính mình.

"Lại đây!"

Dạ Ly Tước đi đến cửa Tàng Kinh Các, đẩy hé cửa, nhìn vào bên trong. Nếu nàng nhớ không lầm, chỉ cần trời nắng, mỗi ngày vào giờ này, nhà sư phụ trách Tàng Kinh Các đều sẽ mang kinh thư ra ngoài phơi nắng. Sau khi xác nhận không có ai, Dạ Ly Tước trở tay kéo tay Thẩm Y, nhanh chóng bước vào Tàng Kinh Các.

Thẩm Y hạ giọng hỏi: "Phải trốn ở đây nửa tháng?"

"Không phải ở đây, mà là trong mật thất." Dạ Ly Tước từ tốn nói, "Năm xưa thiền sư Vấn Tâm tu luyện 《Âm Thực Quyết》 trong mật thất này, sau khi bị hàn tức phản phệ mà chết, cả chùa Quang Minh chỉ có thiền sư Vấn Đạo biết nơi này." Dạ Ly Tước chợt quay đầu nhìn nàng, mỉm cười an ủi, "Đừng sợ, dù có bị hắn bắt được, một chọi một, ta chưa chắc sẽ thua."

Chẳng phải chỉ là hộ pháp cho Thẩm Y mười lăm ngày thôi sao? Dạ Ly Tước có 《Âm Thực Quyết》 bên mình, tự tin có bản lĩnh bảo vệ Thẩm Y chu toàn.

Thẩm Y nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi biết được?"

"Tai họa năm xưa bắt nguồn từ đây, ta tự nhiên phải truy tận gốc rễ tìm hiểu rõ ràng." Dạ Ly Tước thẳng thắn giải thích, câu sau lại cắn răng nói, "Bất kỳ ai nợ máu Dương Uy tiêu cục, ta đều không bỏ qua."

Nếu như trước đây, nàng không nảy sinh tâm tư đó với Dạ Ly Tước, Thẩm Y nghe thấy những lời này chỉ cảm thấy yên lòng. Nhưng bây giờ, nàng nghe thấy những lời này chỉ cảm thấy chua xót.

Yêu nữ này chấp nhất báo thù, cũng là vì a tỷ phải không.

Thẩm Y không đáp lời, chợt im lặng.

Dạ Ly Tước tưởng Thẩm Y buồn bã vì chuyện của Dương Uy tiêu cục, liền dỗ dành: "Y Y đừng sợ......"

"Vào luyện công thôi." Thẩm Y không muốn nghe những lời dịu dàng muốn nhấn chìm người khác đó của nàng ấy, sợ rằng nghe càng nhiều, mình sẽ càng chìm sâu, lại ghen tị với a tỷ.

Dạ Ly Tước sững lại, gật đầu nói: "Được."

Toàn bộ Tàng Kinh Các có tổng cộng ba tầng, mật thất nằm sâu trong tầng dưới cùng. Ở đó có một bệ thờ Phật, hàng ngày đều có nhà sư cẩn thận quét dọn, nhưng không ai biết đó là lối vào mật thất.

Dạ Ly Tước vặn mở cơ quan ẩn giấu, chỉ nghe răng rắc vài tiếng, bệ thờ Phật mở ra một khe hở. Hai người thừa cơ chui vào, khép lại bệ thờ Phật.

Tầm nhìn lập tức chìm vào bóng tối.

Dạ Ly Tước lấy gậy đánh lửa ra thổi sáng, chiếu rọi khuôn mặt cả hai, nàng ấy nắm chặt tay Thẩm Y, trao cho nàng một nụ cười ấm áp, "Ta nắm tay ngươi rồi."

Thẩm Y thực sự "ghét" sự dịu dàng của nàng ấy dành cho mình, nhưng nàng lại không thể kháng cự được sự dịu dàng ấm áp của yêu nữ này, chỉ đành cắn môi thì thầm, "Biết rồi."

Dạ Ly Tước không nghĩ nhiều, nắm tay Thẩm Y đi thẳng về phía trước.

Đi qua một đoạn hành lang tối đen, Dạ Ly Tước đột nhiên buông tay. Thẩm Y giật mình, vội vàng nắm lấy tay áo của Dạ Ly Tước.

Dạ Ly Tước mỉm cười, "Ta chỉ thắp đèn thôi, sẽ không bỏ ngươi lại đây."

"Ta biết!" Thẩm Y cứng miệng, nhưng ngoài hai chữ này, nàng không tìm được một lý do hợp tình hợp lý nào để giải thích.

Dạ Ly Tước ngựa quen đường cũ đi dọc theo mép hành lang, tìm đến nơi có đèn, nhón chân, thắp sáng cây đèn, chiếu sáng một nửa mật thất ——

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!