Chương 47: (Vô Đề)

Thẩm Y không tự chủ được mà chìm đắm trong nụ cười của Dạ Ly Tước, quên cả việc kéo chặt y phục trên người. Trong nháy mắt suýt chút nữa nàng để lộ cảnh xuân, Dạ Ly Tước bất động thanh sắc quay lưng lại.

"Y phục." Giọng Dạ Ly Tước hơi khàn, xoay tay ném một bọc đồ về phía Thẩm Y, giải thích: "Cho dù đã hong khô nhưng y phục cũng bẩn rồi. Y phục này là ta dậy sớm mua mới, bên trong còn có khăn sạch, ngươi lau mình đi." Nói xong nàng ấy bước ra ngoài vách núi vài bước, vẫn quay lưng lại canh chừng cho Thẩm Y.

Thẩm Y kéo y phục che lên thân thể, tay kia mở bọc đồ, nhìn thấy bên trong là y phục và khăn mới sạch sẽ, nàng phải thừa nhận, khi Dạ Ly Tước chu đáo thì thật khiến người ta muốn "chết".

Nàng ấy đâu phải là Dạ La Sát gì đó, mà là yêu nữ câu hồn đoạt phách.

Dạ Ly Tước nghe thấy tiếng sột soạt phía sau, tai hơi nóng lên, không hiểu sao lại cảm thấy không khí có chút oi bức.

Sáng nay khi mở mắt, Dạ Ly Tước liền thấy dáng vẻ ngủ say của Thẩm Y, cúi đầu nhìn lại mới biết đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thậm chí Dạ Ly Tước ngẩn ngơ nhìn Thẩm Y một lúc lâu.

Mùi máu tươi còn sót lại trong cổ họng nhắc nhở nàng rằng đêm qua nàng nuốt xuống không phải là rượu mạnh, mà là máu của người trước mắt. Đôi môi Thẩm Y sưng đỏ, vết thương chỉ mới vừa đóng vảy.

Dạ Ly Tước thở gấp, những hình ảnh chập chờn đứt đoạn từ đêm qua chợt hiện lên trong đầu.

Mình hôn nàng ấy.

Bốn chữ này cứ luẩn quẩn trong tâm trí, ánh mắt Dạ Ly Tước tràn ngập bao cảm xúc phức tạp, cuối cùng lắng lại, chua xót mà cười thành tiếng.

"Dạ Ly Tước."

"Ừm."

Dạ Ly Tước bừng tỉnh, nhưng không quay đầu lại ngay, chỉ thuận miệng đáp một tiếng.

Thẩm Y đã thay y phục mới sạch sẽ, cũng không bước tới ngay, chỉ đứng ở chỗ cũ, định làm rõ chuyện đêm qua.

"Đêm qua...... ta chỉ là...... muốn cứu ngươi......"

"Ta biết."

Dạ Ly Tước xoay người lại, mang theo nụ cười như hồ ly đến gần Thẩm Y, nghiêng người kề sát, cười nói: "Ngươi và ta đều là nữ tử, ôm nhau sưởi ấm một đêm, cũng không tính là gì."

Thẩm Y chống lên vai Dạ Ly Tước, ngăn nàng ấy tiến tới, "Nói chuyện đàng hoàng! Đừng...... Đừng dựa gần nữa!" Nàng nhất thời cũng không biết lời cảnh cáo này là nói với Dạ Ly Tước, hay với chính mình.

Bất chợt cảm thấy cằm bị Dạ Ly Tước nắm lấy, Thẩm Y xấu hổ buồn bực gạt tay nàng ấy ra, "Ngươi định làm gì!"

Dạ Ly Tước cười tà mị, "Ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp, ta không có gì ngoài cái mạng hèn này, ngươi có muốn ta lấy thân báo đáp không?"

Thẩm Y không trả lời ngay, chỉ cảm thấy hốc mắt hơi nóng lên, "Ngươi nghĩ ta cần sao?"

"Cũng phải." Dạ Ly Tước dường như không để chuyện này trong lòng, lấy một lọ thuốc ra, "Đêm qua nếu ngươi tìm kỹ trong y phục của ta, sẽ phát hiện có liệt hỏa hoàn." Nói rồi, nàng lại cất lọ liệt hỏa hoàn vào trong ngực trước mặt Thẩm Y, "Ta thường để ở đây." Nói xong, nàng vẫn lén nhìn thoáng qua đôi môi Thẩm Y, "Đêm qua, cảm ơn."

"Không cần!" Thực ra Thẩm Y cũng không cần nàng ấy cảm ơn, nàng chỉ cảm thấy sau đêm qua, nàng và nàng ấy hẳn có chút gì đó khác biệt. Không ngờ cuối cùng, chỉ là ảo giác của riêng mình nàng.

Đúng vậy, sao nàng có thể nảy sinh ý nghĩ không đúng đắn với Dạ Ly Tước?

Có lẽ từ đầu đến cuối, bản thân chỉ là một lời hứa mà Dạ Ly Tước đã đáp ứng với a tỷ mà thôi.

Chỉ là một lời hứa.

Thẩm Y vô cớ cảm thấy chua xót, nhanh chóng quay mặt đi, không muốn để Dạ Ly Tước thấy nước mắt trong mắt mình, "Đã không sao rồi, đi thôi!"

Dạ Ly Tước cười nói: "Được." Nói xong, nàng quay người đi.

Thẩm Y cắn môi dưới, nhanh chóng đuổi theo Dạ Ly Tước, "Chúng ta đi đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!