Chương 46: (Vô Đề)

Thẩm Y không thể nhớ mình đã vùng vẫy trong dòng sông bao lâu, cũng không nhớ rõ nàng đã kéo Dạ Ly Tước lên bờ bằng cách nào. Nàng chỉ muốn cứu nàng ấy, muốn lập tức tìm một nơi nhóm lửa sưởi ấm cho nàng ấy, rời xa những chuyện đánh đánh giết giết phía sau.

Nàng không màng đến việc đêm nay Thiên Phật Môn hay Thương Minh Giáo chiến thắng, thậm chí không quan tâm xác nhận xem thuyền của Tạ công tử có đi theo hay không. Nàng cõng Dạ Ly Tước, không ngừng băng qua những bụi cỏ thấp, bay qua những cây cối rậm rạp, cuối cùng tìm được một vách núi khuất gió, chui vào trong rồi liền đặt Dạ Ly Tước xuống.

"Dạ Ly Tước! Nhìn ta!" Thẩm Y nắm chặt vạt áo của nàng ấy, ép buộc Dạ Ly Tước mở mắt. "Không được nhắm mắt, nhìn ta!" Nàng lắc lắc Dạ Ly Tước. Hàn tức phản phệ dữ dội, bám theo cổ Dạ Ly Tước sinh ra những mảnh băng vụn, thậm chí len lỏi dọc theo tay Thẩm Y lên đến vai nàng.

Thẩm Y nhìn quanh bốn phía để tìm củi khô, nàng cần phải nhóm lửa ngay lập tức, nhưng chỉ sợ rằng không kịp. Nàng nhìn sâu vào mắt Dạ Ly Tước, rồi hạ quyết tâm, trước hết lột bỏ những lớp y phục ướt đẫm trên người Dạ Ly Tước.

Ánh trăng men theo vách núi dọi xuống, chiếu rõ những vết sẹo chằng chịt đan xen trên lưng Dạ Ly Tước, ngay cả gần tim cũng có không ít vết sẹo nổi lên.

Một yêu nữ như nàng ấy không biết đã trải qua bao nhiêu khổ sở, chịu đựng bao nhiêu đao kiếm.

Thẩm Y nhìn mà xót xa, mạnh mẽ kéo đứt đai lưng, cởi bỏ y phục ướt đẫm của chính mình, nàng dang tay ôm Dạ Ly Tước vào trong lòng, liên tục xoa lưng cho nàng ấy, chỉ hy vọng nàng ấy có thể nhanh chóng ấm lên một chút.

Hàn tức liên tục tràn ra từ cơ thể Dạ Ly Tước, làm Thẩm Y không ngừng run rẩy. Nàng cắn răng chịu đựng, không dám buông tay, không ngừng thổi hơi ấm vào tai Dạ Ly Tước, "Mở mắt! Mở mắt......" Thỉnh thoảng khẽ gọi, cũng không làm Dạ Ly Tước tỉnh lại, thậm chí Thẩm Y còn cảm thấy, người trong lòng mình ngày càng lạnh, ngày càng cứng đờ, như thể nàng ấy sẽ vỡ tan như khối băng bất cứ lúc nào.

"Dạ Ly Tước......" Nước mắt nóng hổi lăn dài, giọng Thẩm Y đã khàn đặc, lần cuối cùng nàng nếm trải tuyệt vọng như thế này, là vào cái đêm ba năm trước. "Ngươi đã hứa sẽ đưa ta đi...... Ngươi đã nói chỉ cần ta còn sống...... ngươi sẽ không có việc gì...... Ngươi...... Ngươi không thể nuốt lời......" Thanh âm cuối cùng không nhịn được run rẩy, một tay Thẩm Y ôm chặt eo Dạ Ly Tước, tay kia vuốt ve khuôn mặt nàng ấy, khẽ lay động. "Mở mắt ra...... Cầu xin ngươi mở mắt ra......"

Môi Dạ Ly Tước đã lạnh đến tím tái, nàng nghe thấy lời thỉnh cầu của Thẩm Y, nhưng nàng thậm chí không còn sức lực để mở mắt, như một cái xác bị rút cạn hồn phách, chờ đợi sự mục nát cuối cùng.

Rượu!

Thẩm Y chợt nhớ đến thứ cứu mạng này, nhưng đây là nơi hoang dã, làm sao tìm được rượu? Nếu dùng rượu áp chế hàn tức, là nhờ tính nóng của rượu, vậy nếu dùng nước ấm...... Thẩm Y đã không còn lựa chọn nào khác, chuyện tới lúc này, nàng chỉ có thể đánh cuộc một phen.

Cơn đau từ môi dâng lên, Thẩm Y chợt nhận ra cũng chẳng đau bao nhiêu, so với cái lạnh thấu xương của hàn tức, chút đau này có đáng gì? Nàng cùng Dạ Ly Tước ngã xuống đất, ánh trăng chiếu sáng gương mặt đầy gân xanh của Dạ Ly Tước, càng thêm vẻ dữ tợn.

Thẩm Y áp lên người Dạ Ly Tước, một tay nâng khuôn mặt nàng ấy lên, nhắm mắt lại, đầu lưỡi khẽ cạy môi Dạ Ly Tước, truyền máu của chính mình cho nàng ấy.

Không có rượu, nàng chỉ có máu tươi.

Yết hầu Dạ Ly Tước khẽ động, nuốt xuống ngụm máu đầu tiên. Sự ấm áp ít ỏi theo cổ họng dần dần lan xuống, tuy không thể hoàn toàn áp chế hàn tức, nhưng đã làm sự phản phệ chậm lại, mở ra cho nàng một con đường sống.

Từ trước đến nay nàng vốn không cam lòng chịu chết, nhận được chút ấm áp này, liền theo bản năng mút lấy đôi môi kia, nuốt thêm một ngụm máu tươi.

Thẩm Y đau đớn, vốn định giãy giụa, nhưng khi mở mắt ra liền thấy những gân xanh trên trán Dạ Ly Tước đang dần biến mất. Nếu máu có tác dụng, vậy thì...... truyền thêm cho nàng ấy một ít.

Nàng từ bỏ kháng cự, để mặc Dạ Ly Tước mút lấy vết thương trên môi mình.

Có đôi khi lực hút quá mạnh, Thẩm Y không nhịn được nhíu mày, nhưng nhìn thấy gương mặt kia dần dần hồi phục, nàng cũng không rõ lúc này mình đau đớn nhiều hơn, hay vui mừng nhiều hơn.

Bản thân chính mình lúc này, thật xa lạ.

Khi Dạ Ly Tước nuốt ngụm máu thứ năm, những gân xanh trên mặt đã hoàn toàn biến mất, nàng khó khăn mở mắt, thấy Thẩm Y đang nhíu chặt đôi mày.

Nàng ấy gần nàng như vậy...... cảnh tượng này...... dường như đã thấy qua......

Tầm nhìn mông lung, Thẩm Y trước mắt Dạ Ly Tước chồng lên Thẩm Liên trong ký ức, cổ họng nàng nghẹn ngào, muốn gọi cái tên kia, nhưng vừa mở miệng, đã cảm thấy chất lỏng ấm áp trào lên cổ họng.

Thẩm Y nhận thấy Dạ Ly Tước đã tỉnh lại, vội vàng rời khỏi môi nàng ấy.

"Dạ Ly Tước!"

"A Ly!"

Hai giọng nói đan xen vang lên, môi Dạ Ly Tước mấp máy, không phân biệt được lúc này là thực tại hay ký ức. Điều duy nhất nàng biết là, nàng rất lạnh, nàng không muốn chết, chỉ muốn mượn hơi ấm từ người trên thân, tạm thời áp chế hàn tức.

Nàng nuốt ngụm máu kia, hàn tức đã lui đi ba phần, nàng có một chút sức lực, liền dồn chút sức cuối cùng này, ôm chặt Thẩm Y, thì thầm: "Lạnh......"

Da thịt dán sát, hàn tức không còn thấu xương như trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!