Chương 44: (Vô Đề)

Sau một trận đại loạn, Lý Bá Lăng tuyên bố ra ngoài rằng Yến Cơ đã chôn thân trong biển lửa. Ngày hôm đó, hắn ra lệnh cho đệ tử biến chính đường của tiệc thọ thành linh đường, tìm một bộ y phục mà ngày thường Yến Cơ yêu thích nhất để đặt vào quan tài, dùng y phục thay cho thi thể.

Rốt cuộc Yến Cơ đã đi đâu? Việc này chỉ có Tát Châu và Lý Bá Lăng biết, còn hai chưởng môn công tử của hai nhà khác thì không. Dù sao cũng không phải chuyện vinh quang gì, Lý Bá Lăng đặc biệt dặn dò Tát Châu đừng lan truyền khắp nơi.

Tứ đại thế gia nổi danh trăm năm, không thể có chút vết nhơ nào. Tát Châu đương nhiên hiểu điều này, hiện tại Thiên Phật Môn liên tiếp mất nhiều cao thủ, hắn cũng không cần thêm dầu vào lửa ngay lúc này, đắc tội với Tứ Hải Bang.

Bảy ngày sau, linh cữu được đặt xong, Lý Bá Lăng ra lệnh cho người xây một ngôi mộ chôn di vật ở hậu sơn. Khi hạ táng, hai mắt hắn đỏ hoe, ở trước mặt mọi người diễn bộ dáng anh hùng rơi nước mắt, dáng vẻ đó quả là khiến người nghe thương cảm, kẻ thấy rơi lệ. Thậm chí hắn còn công khai thề nguyền không đội trời chung với Võng Lượng Thành, nhất định phải giết được thành chủ Doanh Quan để đòi công đạo cho vong thê.

Tát Châu làm bộ làm tịch đến an ủi, lại đọc kinh văn nửa ngày siêu độ cho Yến Cơ. Sau đó, các khách mời đến đảo chúc thọ lần lượt rời khỏi Linh Lung Đảo.

Biết được Doanh Quan đã tu luyện 《Âm Thực Quyết》, Nam Cung Trạch và Độc Cô Kình đều phát hoảng trong lòng. Nghĩ đến người này có thể náo loạn Linh Lung Đảo như vậy, bọn họ đều lo lắng hậu viện nhà mình cũng nổi lửa, nhanh chóng rời khỏi Linh Lung Đảo.

Đàn Vũ hôn mê suốt mười ngày, cuối cùng cũng dần tỉnh lại. Một chưởng của Dạ Ly Tước đã làm đứt kinh mạch của nàng ta, tỉnh lại rồi, đau đến nỗi hít vào từng hơi lạnh.

"Ta thành phế nhân rồi! Thành phế nhân rồi!" Nàng ta vốn tự phụ kiêu ngạo, nay thành ra phế nhân thế này, liền gào khóc nức nở.

Tát Châu ngồi xuống bên giường, giữ nàng ta lại, trầm giọng nói: "Thiên Phật Môn có thể chữa khỏi cho ngươi."

Nghe câu này, Đàn Vũ nín khóc, "Thật sao?"

"Đại ca không lừa ngươi." Tát Châu bảo đảm với nàng ta, "Ngày mai chúng ta sẽ lên đường về Thiên Phật Môn, trong môn có đầy đủ dược liệu, đại ca sẽ giúp ngươi điều dưỡng vài năm, nhất định sẽ khỏi."

"Ừm......" Đàn Vũ nghẹn ngào gật đầu, nắm chặt lấy vạt áo của Tát Châu, thật lâu không chịu buông ra.

Sáng sớm hôm sau, Tát Châu liền từ biệt Lý Bá Lăng, ra lệnh cho người khiêng Đàn Vũ lên chiếc thuyền khi đến, dẫn theo một đoàn đệ tử rời khỏi Linh Lung Đảo. Sau cú sốc này, Tứ Hải Bang cũng cần nghỉ ngơi một thời gian, nhất là Lý Tuần bị thương không nhẹ, Lý Bá Lăng hiện giờ lo lắng nhất cũng chỉ có độc tử này.

Thuyền rời khỏi bến cảng Linh Lung Đảo, một mạch đi về phía Tây.

Trong khoang thuyền, Tề Tiểu Đường đã lâu không gặp cuối cùng cũng có thể đơn độc nói chuyện với Thẩm Y, nàng ấy dang tay ôm chầm lấy Thẩm Y, gần như đu lên người Thẩm Y, nước mắt lưng tròng nói: "Sư tỷ, làm ta lo chết đi được!"

Thẩm Y khẽ vỗ lưng Tề Tiểu Đường, "Ta không sao."

"Không sao chỗ nào? Nhìn xem trán của ngươi kìa!" Nói xong, Tề Tiểu Đường buông Thẩm Y ra, kéo Thẩm Y ngồi xuống, nghiêm túc nói, "Trên đường đi, ngươi hết bị người ta truy sát, lại suýt chôn thân trong biển lửa, nhìn xem, không biết chỗ này có để lại sẹo không nữa?" Nói rồi, Tề Tiểu Đường đưa tay ra, "Thuốc mỡ đâu, để ta thoa thuốc cho sư tỷ."

Thẩm Y muốn nói rồi lại thôi, dù sao sư muội cũng có ý tốt, nàng cứ để mặc nàng ấy vậy. Lúc này nàng lấy thuốc mỡ ra, đưa cho Tề Tiểu Đường.

Tề Tiểu Đường nhận lấy thuốc mỡ, cẩn thận thoa cho Thẩm Y.

Thẩm Y nhìn sư muội trước mặt, trải qua những ngày này, nàng chỉ thấy mình dịu dàng hơn nhiều, khóe môi dần có một nụ cười.

Tề Tiểu Đường tưởng mình nhìn nhầm, "Sư tỷ, sao lại cười ngốc nghếch với ta vậy?"

Thẩm Y ho khan hai tiếng, "Thoa xong rồi?"

Tề Tiểu Đường nhìn thuốc mỡ dính trên đầu ngón tay, lại nhìn trán Thẩm Y, "Chắc là xong rồi."

"Vậy nghỉ ngơi thôi." Thẩm Y thu lại nụ cười, lấy lại thuốc mỡ từ tay Tề Tiểu Đường cất kỹ, đứng lên đi đến bên giường mình, nghiêng mặt nói với Tề Tiểu Đường, "Ban đêm sóng to gió lớn, giờ không ngủ, buổi tối sẽ càng khó ngủ hơn."

"Ừm!" Tề Tiểu Đường cũng không nghĩ nhiều, nàng luôn cảm thấy sư tỷ có chút thay đổi, nhưng lại không nói rõ được thay đổi ở đâu. Dù sao nàng chưa bao giờ là người có nhiều tâm tư, nghĩ không thông thì buông xuống, cần gì phải lo sợ không đâu.

Thẩm Y nằm nghiêng, chỗ vừa thoa thuốc mát lạnh đau rát. Nàng nhắm mắt lại, cũng không biết yêu nữ ấy giờ ở đâu, đang làm gì?

Dạ Ly Tước đã lên bờ nhiều ngày, theo Doanh Quan đến một tiểu viện trong núi.

Sau khi Yến Cơ tỉnh lại, cánh tay tàn phế đau thấu tâm can.

Doanh Quan chưa bao giờ đối xử dịu dàng như vậy với nữ nhân nào trong Võng Lượng Thành, ngoài việc thả nàng về, gần như là Yến Cơ muốn gì, hắn liền cho nấy. Sau đó, thám tử Võng Lượng Thành truyền tin đến, nói Tứ Hải Bang truyền ra tin dữ về cái chết của Yến Cơ.

"Ta...... chết rồi?" Nghe tin này, Yến Cơ không biết nên cười hay nên khóc. Nam nhân mà nàng yêu suốt nửa đời, cuối cùng cũng bạc tình như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!