Chương 43: (Vô Đề)

Khi Thẩm Y tỉnh dậy, người đầu tiên nàng nhìn thấy là một nha hoàn lạ mặt. Nàng cố nén cơn đau trên trán, lặng lẽ xoa xoa ngực, thoáng nhìn thấy y phục trên người vẫn chưa bị thay đổi, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Thẩm cô nương tỉnh rồi!" Nha hoàn chưa kịp hỏi han nàng ra sao đã vui mừng quay người chạy ra ngoài.

Thẩm Y gắng gượng ngồi dậy, chỉ kịp kéo chăn lên ngang ngực thì đám người đợi sẵn bên ngoài đã nhanh chân bước vào.

Lý Bá Lăng là người nôn nóng nhất, câu đầu tiên thốt ra là: "Phu nhân của ta ở đâu?!"

Thẩm Y nheo mắt lại, giả vờ như thần trí còn chưa tỉnh táo, "Phu nhân?"

"Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tuy giọng điệu của Tát Châu vẫn bình thản, nhưng ngữ khí lại không cho phép Thẩm Y chần chừ, "Trả lời ta."

Thẩm Y đưa tay đỡ trán, giọng khàn khàn hỏi lại, "Sư phụ thế nào?"

Tát Châu nghe nàng hỏi đến nhị muội Đàn Vũ, nghiêm giọng nói: "Nàng ấy bị thương nặng, cần tĩnh dưỡng."

"Tối qua…" Thẩm Y vừa mở miệng vừa suy nghĩ, lúc này bọn họ đều đến hỏi nàng, chắc chắn Dạ Ly Tước đã an toàn rời đi, nhưng chuyện tối qua tuyệt đối không thể dính dáng đến Dạ Ly Tước, cách tốt nhất là đổ hết tội lỗi lên đầu thành chủ Võng Lượng Thành, "Sư phụ vì cứu ta...... đã đánh nhau với thành chủ Võng Lượng Thành......"

Ánh mắt Lý Bá Lăng và Tát Châu lập tức trầm xuống, sắc mặt Lý Bá Lăng rõ ràng còn xanh mét hơn cả Tát Châu vài phần.

Tối qua, sau khi cứu được Lý Tuần, bọn họ phát hiện biệt viện Vọng Nguyệt nổi lửa nên vội vàng đến đó cứu hỏa, trên đường đi liên tục gặp phải mấy sát thủ áo đen.

Nhưng những sát thủ đó sao có thể là đối thủ của tứ đại công tử chứ? Bọn họ vốn định bắt sống để thẩm vấn, ai ngờ những sát thủ này đã quyết tâm muốn chết, khó khăn lắm mới bắt được, trong chớp mắt từng tên lần lượt cắn lưỡi tự vẫn.

Sau đó, bọn họ đến biệt viện Vọng Nguyệt, phát hiện cơ quan trong Nguyệt Cư đã kích hoạt, lửa lại cháy từ bên trong. Lý Bá Lăng lo lắng thê tử bị kẹt bên trong, lập tức ra lệnh cứu hỏa, nhưng chỉ cứu được một mình Thẩm Y đang hôn mê.

Chân tướng chỉ sợ chỉ có một mình Thẩm Y biết, nhưng chân tướng Thẩm Y nói ra lại khiến Lý Bá Lăng và Tát Châu trầm mặc tại chỗ.

Nếu nói mấy sát thủ áo đen đó là người của Võng Lượng Thành, bọn chúng chắc chắn đi theo mật đạo. Sao người của Võng Lượng Thành lại biết mật đạo của Linh Lung Đảo, lại có thể tránh được trạm gác trên đảo, phóng hỏa giết người khắp nơi?

"Sau đó...... thành chủ Võng Lượng Thành bắt phu nhân đi...... ta đuổi theo vào Nguyệt Cư...... nhưng võ công kém cỏi...... chỉ có thể trơ mắt nhìn người đó bắt phu nhân vào mật thất...... quay lại ném lửa đốt thư tịch...... rồi trốn thoát......" Thẩm Y nói đến chỗ áy náy, cúi đầu trước Lý Bá Lăng, "Lý bang chủ...... ta không cố ý tự tiện xông vào Nguyệt Cư...... lúc cứu hỏa gấp gáp không may kích hoạt cơ quan......"

"Đủ rồi, không cần nói nữa." Lý Bá Lăng đã biết chân tướng, không muốn Thẩm Y nói tiếp. Thê tử bị nam tử khác bắt đi ngay trong ngày đại thọ của chính mình, đây quả thực là một nỗi nhục nhã.

Tát Châu nghi ngờ lên tiếng, "Nhị đệ, Doanh Quan đến Linh Lung Đảo của ngươi, quen thuộc như về nhà mình...... Ngươi có gì cần nói với đại ca không?"

"Hai mươi năm trước, ta đã đâm hắn một đao, tự tay đẩy hắn xuống Đông Hải." Lý Bá Lăng chỉ có thể trả lời hắn câu này.

Tát Châu thở dài, "Không chỉ có vậy chứ?"

"Phần còn lại là chuyện nhà của ta, đại ca cũng muốn hỏi sao?" Lý Bá Lăng chỉ có thể đen mặt lạnh lùng chặn lại lời của Tát Châu.

Trong lòng Tát Châu đã có suy đoán, cũng không buồn để ý đến những chuyện thóc mục vừng thối của Tứ Hải Bang, hắn trầm giọng nhắc nhở, "Nhị muội trúng phải hàn tức, hàn tức này y hệt khi thiền sư Vấn Tâm bị phản phệ năm xưa."

Lý Bá Lăng không khỏi hít một hơi lạnh, ho khan hai tiếng, "Đại ca, ra ngoài nói đi."

Dù sao Thẩm Y cũng là cô nhi của Dương Uy tiêu cục.

Tát Châu lại cố ý để Thẩm Y nghe thấy. Chuyện cũ của Dương Uy tiêu cục, không biết Doanh Quan có ẩn mình trong tối nghe thấy không, nếu hắn ta rời đảo rồi tung tin đồn khắp nơi, hắn cần Thẩm Y ra mặt minh oan cho tứ đại thế gia.

"Thẩm Y là đệ tử của Thiên Phật Môn, chuyện năm xưa cũng có liên quan đến nàng, có gì không thể nghe?" Tát Châu nói xong, thêm một câu, "Lời đồn trong giang hồ, thường là do giấu giấu giếm giếm rồi bị người ta suy diễn ra."

Lý Bá Lăng phản ứng lại, gật đầu nói: "Đại ca nói đúng, chuyện này nhất định phải nói cho Thẩm Y." Nói rồi, Lý Bá Lăng nhìn Thẩm Y, "Thảm án Dương Uy tiêu cục, khởi nguồn từ 《Âm Thực Quyết》. Năm xưa, đại sư Vấn Tâm của Quang Minh Tự có được một quyển 《Âm Thực Quyết》, sau khi đọc kỹ, mới biết rằng tu luyện bí kíp này rất nguy hiểm, liền mời chưởng môn công tử bốn nhà chúng ta cùng đến hộ pháp.

Ai ngờ, khi đại sư tu luyện đến cảnh giới đột phá tầng, bị hàn tức phản phệ, bốn người chúng ta hợp lực vận công áp chế hàn tức, vẫn không kịp cứu mạng Vấn Tâm đại sư, nhìn hắn bị hàn tức phản phệ nổ tung mà chết."

Thẩm Y giả vờ kích động, "Sau đó thì sao?"

"Khi bốn người chúng ta đang tọa thiền điều tức, thành chủ Võng Lượng Thành Doanh Quan đột nhiên xuất hiện, cướp lấy 《Âm Thực Quyết》 rồi trốn đi, bốn người chúng ta chỉ đành dừng điều tức, truy đuổi Doanh Quan." Lý Bá Lăng bắt đầu làm chân tướng mơ hồ, "Giữa đường giao đấu với Doanh Quan vài lần, ta không may trúng chiêu hiểm của hắn, bị nội thương, chỉ đành dừng lại điều tức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!