"Trong Nguyệt Cư có nhiều điển tịch võ công, nhân lúc hiện giờ hỗn loạn, Y Y có thể tiện tay lấy vài quyển để học. Nhớ rằng bên trong chắc chắn còn có các cơ quan khác, nhất định phải cẩn thận." Đó là lời cuối cùng Dạ Ly Tước nói với Thẩm Y.
Không phải nàng không kịp nói rõ sự thật năm xưa, chỉ là võ công của Thẩm Y còn nông cạn, lúc này biết được sự thật e rằng Thẩm Y không giấu nổi ngọn lửa hận thù trong lòng, khó mà tiếp tục ẩn nhẫn. Biết rằng tứ đại thế gia có liên quan đến vụ thảm án Dương Uy tiêu cục là một chuyện, biết rõ chính xác những nhà nào nhúng tay lại là chuyện khác. Trước khi Thẩm Y đủ lông đủ cánh, Dạ Ly Tước chọn cách không nói ra.
Dạ Ly Tước bám theo Doanh Quan băng qua mật đạo trong Nguyệt Cư, đã rời khỏi nơi này.
Cánh cửa đá che giấu mật đạo hạ xuống, tường đá lại trở về như cũ, không nhìn ra một khe hở nào.
Thẩm Y làm theo lời Dạ Ly Tước, nhân lúc đệ tử Tứ Hải Bang chưa kịp đến tiếp viện, nàng đi một vòng quanh Nguyệt Cư, những thứ bên ngoài này chắc chắn không phải là bí kíp thượng đẳng. Yến Cơ có lẽ sẽ giấu bí kíp thượng đẳng ở nơi bí mật trong Nguyệt Cư.
Nghĩ đến đây, Thẩm Y cầm đèn lên, dọc theo vách đá gõ từng chút, cho đến khi không biết chạm vào cơ quan nào, chỉ nghe một tiếng "răng rắc", cách đó không xa hiện ra một ngăn tủ bí mật.
Thẩm Y tiến lại gần ngăn tủ, chỉ thấy bên trong có một cuộn da đỏ. Nàng chỉ kịp nhìn thoáng qua thì nghe thấy tiếng cơ quan vang lên, quay đầu nhìn lại, cửa Nguyệt Cư đã hạ xuống một tấm lưới sắt, phong tỏa đường thoát của nàng.
Thẩm Y cố gắng giữ bình tĩnh, giờ nàng đã là chim trong lồng, nếu đệ tử Tứ Hải Bang phát hiện, nàng nhất định không thể biện minh. Một khi đã vậy, Thẩm Y không nghĩ nhiều, cầm đèn lên đốt một quyển bí kíp, ném vào giá sách, tia lửa bắn tung tóe, nhanh chóng bùng lên ngọn lửa.
Nơi để sách luôn khô hanh, một khi lửa bùng lên, chắc chắn sẽ như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Nàng đã đến đường cùng, chỉ có thể xông vào hiểm cảnh tìm đường ra, hy vọng có thể giành được một con đường sống, rửa sạch mọi nghi ngờ trên người nàng, để tứ đại thế gia bớt hoài nghi.
Lửa bùng lên, một góc Nguyệt Cư đã cháy đỏ rực.
Thẩm Y lui dần đến bên mật đạo nơi Dạ Ly Tước và Doanh Quan đã đi, nhanh chóng giấu cuộn da đỏ vào trong áo, cất giữ cẩn thận. Sinh tử chỉ cách nhau một sợi tóc, chỉ cần vượt qua được cửa ải này, nàng sẽ tiến gần đến thành công báo thù một bước.
"A tỷ, phù hộ ta."
Thẩm Y quyết tâm, nhắm vách đá, đâm mạnh đầu vào.
Máu trào ra từ trán, nàng chỉ cảm thấy choáng váng, thân thể lảo đảo, rồi vô lực ngã xuống đất.
Tầm nhìn dần mờ đi, chỉ còn lại âm thanh gào thét của ngọn lửa bùng cháy không ngừng phóng đại ——
Sống sót, vượt qua cửa ải này, sẽ có thể gặp lại yêu nữ kia.
Ý niệm này ngày càng mãnh liệt trong lòng, Thẩm Y cuộn mình, từ từ nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên nụ cười quyến rũ mà Dạ Ly Tước dành cho nàng.
Yêu nữ đó hỏi nàng, "Y Y, có muốn uống rượu không?" Vừa nói, vừa đưa cho nàng một ly rượu ngon.
Muốn uống.
Nếu có thể báo thù, nếu may mắn nàng và nàng ấy còn sống, nàng nguyện ý cùng yêu nữ ấy uống một lần, không say không về.
Thẩm Y mím môi cười khẽ, lẩm bẩm, "Đợi ta......"
Đời người, nói dài cũng không dài, bảo ngắn lại không ngắn, không phải lúc nào ta đứng giữa lằn ranh sinh tử đều có người sóng vai làm bạn.
Giống như lúc này đây, chính là kiếp nạn mà Thẩm Y phải tự mình vượt qua.
Khi ánh lửa ngút trời, làm kinh động đệ tử Tứ Hải Bang, bọn họ vội vã chạy đến Nguyệt Cư, luống cuống tay chân bắt đầu dập lửa. Tiếng ồn ào xuyên qua ngọn lửa vọng vào tai Thẩm Y, nàng biết, lần này nàng đã thắng cược.
Cùng lúc đó, Dạ Ly Tước đi theo Doanh Quan xuyên qua mật đạo đến một hải cảng bí mật đã bỏ hoang từ lâu. Doanh Quan ôm Yến Cơ, trước sau không nói một lời, nhưng suốt đường đi, nơi nào có cơ quan, Doanh Quan tựa như chủ nhân của Linh Lung Đảo, không cần bất kỳ ai nhắc nhở, quen cửa quen nẻo.
Dạ Ly Tước mạnh dạn suy đoán, Doanh Quan và Yến Cơ thời niên thiếu chắc chắn là tình cũ, còn vì sao một người trở thành thành chủ Võng Lượng Thành, một người trở thành thê tử của bang chủ Tứ Hải Bang, nhất định là một câu chuyện xưa thú vị. Chỉ là, Dạ Ly Tước phải thừa nhận mình đã đoán sai tâm tư của Doanh Quan. Doanh Quan không muốn một lưới bắt hết tứ đại thế gia ngay trong đêm nay, mục đích lớn nhất thực ra là mang Yến Cơ đi, những thứ khác chỉ là dư âm mà thôi.
Đạp lên ván gỗ bến tàu, ván rung động kẽo kẹt, như bất cứ lúc nào cũng có thể đạp vỡ ván gỗ, chân hụt xuống biển.
Doanh Quan ôm Yến Cơ nhưng đi lại rất vững vàng, nơi này ánh sáng cực kỳ tối, Doanh Quan lại đeo mặt nạ, không ai biết lúc này biểu cảm của hắn ra sao.
Cuối cùng cũng đi đến cuối bến tàu, nơi đó có một chiếc thuyền nhỏ. Doanh Quan ôm Yến Cơ vào khoang thuyền trước, quay lại thấy Dạ Ly Tước đã nhảy lên tàu, liền đi đến chỗ thả neo, nhưng không vội nhổ neo rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!