Chương 38: (Vô Đề)

Lý Tuần quả thật là một hài tử nghe lời, vừa nghe thấy những lời của Yến Cơ, lập tức rời khỏi Nguyệt Cư. Sau khi Lý Tuần rời đi, Thẩm Y bỗng cảm thấy bầu không khí trở nên nặng nề không ít. Dù cũng là khách từ xa đến, nhưng nàng và Lý Tuần chỉ xem như bèo nước gặp nhau, đột ngột được Lý Tuần dẫn đến gặp mẫu thân khiến Thẩm Y luôn cảm thấy không ổn.

Nhìn kỹ, dù Yến Cơ đã gần bốn mươi, nhưng làn da vẫn mịn màng trắng nõn như mỡ đông, dáng người yêu dã. Hôm nay nàng ta mặc một chiếc váy dài đen tuyền, tóc vấn bồng bềnh như mây, cặp mày như lá liễu, đôi mắt long lanh chứa đựng sắc xuân của làn nước thu, sống mũi cao, môi đỏ như son, chỉ cần một ánh nhìn, đã khiến người ta không thể rời mắt, thậm chí còn có chút căng thẳng không rõ nguyên do.

Thẩm Y từng nghĩ rằng Dạ Ly Tước đã đủ yêu diễm, nhưng hôm nay nhìn thấy Yến Cơ, nàng mới biết thế gian còn có một mỹ nhân yêu dã tuyệt thế đến vậy.

"Thẩm cô nương." Yến Cơ đón nhận ánh mắt kinh diễm của nàng, nhẹ nhàng gọi một tiếng, kéo Thẩm Y ra khỏi dòng suy tư.

Thẩm Y tự nhận thấy mình thất lễ, cúi đầu xin lỗi: "Xin phu nhân đừng trách, là ta thất lễ."

"Ha ha, không sao." Yến Cơ đã quá quen với điều này, trên Linh Lung Đảo, có ai không bị dung mạo của nàng làm cho say đắm? Không cần nói đến nam tử, ngay cả nữ tử khi thấy nàng cũng không khỏi nhìn thêm vài lần, dù sao thì lòng yêu cái đẹp người người đều có.

Bốp bốp.

Yến Cơ bỗng vỗ tay, liền có một tên cận vệ từ trên mái nhảy xuống. Người này là một thiếu niên mười bảy tuổi, trên má có hai vết xăm hình bán nguyệt nhỏ, thời điểm hắn nhìn thấy Yến Cơ, ánh mắt sáng ngời.

Nếu nói người này khác những thiếu niên bình thường chỗ nào, chỉ có thể nói hắn nhìn qua có vài phần âm nhu. Sự âm nhu này như đã khắc sâu trong linh hồn, khi hắn mở miệng, Thẩm Y mới nhận ra nguồn gốc của sự âm nhu ấy.

"Thuộc hạ có mặt."

Giọng nói mềm mại, không phải giọng trẻ con, mà là giọng nói của nội thị trong cung mới có. Thẩm Y cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao Lý Bá Lăng dám để Yến Cơ nuôi bảy tên cận vệ thanh tú, có lẽ cả bảy người này đều là thái giám.

Người đời ai cũng mê sắc, Yến Cơ cũng không ngoại lệ.

Yến Cơ bước đến gần cận vệ, như vuốt ve một chú mèo con, xoa xoa đầu hắn, "Nhị Nguyệt, mang Thẩm cô nương đến nghỉ ngơi ở sương phòng phía Đông."

"Vâng." Thiếu niên tên Nhị Nguyệt cung kính nhận lệnh.

Yến Cơ khách khí cười cười với Thẩm Y, "Ngươi là cô nương đầu tiên A Tuần dẫn đến trước mặt ta. Đến đây rồi, cứ coi như nhà của mình. Có cần gì, cứ lên tiếng bảo Nhị Nguyệt làm giúp."

Thẩm Y gật đầu, ra vẻ cảm động, "Đa tạ phu nhân."

"Thật đáng thương, tuổi nhỏ đã gặp phải chuyện của Dương Uy tiêu cục." Yến Cơ nói xong, bước tới xoa gáy Thẩm Y, "Đừng sợ, cứ an tâm ở lại Linh Lung Đảo, đợi sau đại thọ của phu quân, chúng ta sẽ giúp ngươi tính toán."

"Sư môn của ta......" Thẩm Y cố ý nhắc đến sư môn.

Yến Cơ cười cười, "Yên tâm, sau tiệc thọ, ngươi sẽ gặp bọn họ. Ngày mai là ngày vui của Tứ Hải Bang, ta không muốn trong tiệc thọ của phu quân nhìn thấy có ai khác không vui. Ta nghĩ, Thẩm cô nương có thể hiểu được chứ?"

Thẩm Y không dám nhiều lời, "Xin nghe theo phu nhân sắp xếp."

Yến Cơ rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của Thẩm Y, đưa mắt ra hiệu cho Nhị Nguyệt, "Sai người chuẩn bị bữa tối cho Thẩm cô nương."

Thẩm Y cảm kích cúi đầu bái, theo Nhị Nguyệt rời khỏi Nguyệt Cư.

Chờ Thẩm Y rời đi, Yến Cơ gọi thêm hai cận vệ ra. Quả nhiên, những người này đều như Thẩm Y dự đoán, đều là thái giám âm nhu, người sau còn tuấn tiếu hơn cả người trước.

"Trông chừng thật kỹ, đừng để người của Thiên Phật Môn phát hiện ra nàng ta."

"Vâng!"

Yến Cơ cười như không cười, "Chuẩn bị nước thơm, ta muốn tắm gội thay y phục." Thiên Phật Môn âm thầm giấu Thẩm Y ba năm, đủ thấy bọn họ cũng muốn 《Âm Thực Quyết》, nhưng mấy năm nay không có đệ tử nào nổi bật, chỉ có thể nói rằng Thiên Phật Môn chưa moi được tin tức hữu ích nào từ miệng nha đầu này.

Nha đầu này trông có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thực ra rất tinh ranh.

Đối phó với người như vậy, Yến Cơ tự có cách, chỉ cần chút thời gian mà thôi.

Ngày mai là đại thọ của Lăng công tử, là sự kiện trọng đại của Tứ Hải Bang, là bộ mặt của Linh Lung Đảo. Việc gì cũng cần có ưu tiên nặng nhẹ, giải quyết từng việc từng việc mới là sách lược tốt nhất. Dù sao người cũng đã lọt vào lồng sắt đóng kín, cũng không sợ nha đầu này mọc cánh bay đi mất.

Sau đó, Thẩm Y dùng bữa tối xong, liền nghỉ ngơi trong sương phòng phía Đông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!