Từ xưa đến nay, võ công đều phải kết hợp cả nội công và ngoại công mới có thể đạt được thành tựu. Trong giang hồ cũng có kẻ kiếm tấu thiên phong, chỉ tu luyện ngoại công hoặc nội công đến mức cao siêu, nhưng cũng chỉ có ít ỏi mấy người. Ngoại công dù mạnh mẽ đến đâu nếu không có nội công hỗ trợ thì chỉ là hình thức bên ngoài, nội công dù sâu dày cỡ nào nếu không có ngoại công để thi triển thì cũng không thể phát huy hết uy lực vốn có.
Những ngày qua, Thẩm Y vừa luyện tập đối chiêu ngoại công với Dạ Ly Tước, vừa tu luyện tâm pháp nội công. Dù chỉ vài ngày ngắn ngủi, nhưng võ công của nàng đã tiến bộ đáng kể.
Đến ngày hẹn ước của hai người, tuy Thẩm Y không chắc chắn mình sẽ thắng, nhưng nàng vẫn quyết tâm muốn thử một lần.
Dạ Ly Tước thấy sự kiên định trong mắt nàng ấy, mười ngày qua đã huấn luyện nàng ấy như vậy, nàng đã rất hài lòng. Sự không cam lòng và không phục vốn luôn là động lực để một người tiến bộ, chỉ cần Thẩm Y giữ vững tâm trạng này, võ công sẽ còn tiến xa. Thậm chí Dạ Ly Tước còn nghĩ đến việc khi thám hiểm U Ngục, có thể mang về cho Thẩm Y một ít bí dược của Thương Minh Giáo, như vậy võ công của Thẩm Y không chỉ có thể tự bảo vệ bản thân mà còn có thể làm nhiều điều nàng ấy muốn.
"Sao còn thất thần? Không phải muốn tỷ thí sao?" Thẩm Y thấy Dạ Ly Tước cứ lẳng lặng nhìn mình, không nhịn được mà thúc giục.
Dạ Ly Tước chắp tay sau lưng, lắc đầu cười nói: "Không đánh nữa, ta đưa ngươi đi Linh Lung Đảo."
"Thật sao?" Thẩm Y vui mừng nhưng cũng lo lắng.
Dạ Ly Tước gật đầu, "Ừ."
"Ngươi không sợ ta sẽ trở thành gánh nặng cho ngươi sao?" Thẩm Y hỏi lại.
Dạ Ly Tước mỉm cười, "Cùng lắm thì vứt ngươi ở đó, sống được hay không thì dựa vào ngươi cả thôi."
"Ngươi!" Thẩm Y không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, nhưng nghĩ lại, chỉ cần tứ đại thế gia không có chứng cứ chứng minh nàng và Dạ Ly Tước có quan hệ, Dạ Ly Tước trốn thoát ngược lại là chuyện tốt.
Giọng của Dạ Ly Tước hơi trầm xuống, "Không ai có thể bảo vệ ngươi cả đời, có những việc ngươi phải tự mình làm." Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, "Trời cũng không còn sớm, nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai chúng ta lên đường." Nói rồi, nàng không nói thêm lời nào nữa, quay đầu đi về tiểu viện của mình.
Thẩm Y nhìn bóng lưng Dạ Ly Tước rời đi, câu nói vừa rồi của nàng ấy làm nàng sinh ra một cổ chua xót.
Không ai có thể bảo vệ nàng cả đời......
Thẩm Y hiểu rõ đạo lý này, chỉ là, nàng đã quen với sự hiện diện của Dạ Ly Tước, nếu có một ngày Dạ Ly Tước biến mất không dấu vết, nàng sẽ không nhịn được mà nhớ đến nàng ấy.
Rõ ràng biết không nên có những suy nghĩ như vậy vào lúc này, nhưng Thẩm Y thật sự không có cách nào xóa đi dấu ấn của yêu nữ Dạ Ly Tước trong trái tim mình.
Yêu nữ......
Thẩm Y không biết mình đã bị bỏ bùa từ khi nào, chỉ có thể dùng mối thù chưa trả để tự tê liệt chính mình, thuyết phục bản thân rằng sau khi báo thù rửa hận mới tính đến những chuyện khác.
Nàng khẽ thở dài, không dám nghĩ thêm điều gì khác, quay người trở về phòng mình.
Nghe thấy sau lưng vang lên tiếng đóng cửa, Dạ Ly Tước dừng bước, quay đầu nhìn cánh cửa đóng kín, ánh mắt sáng như sao, nhưng cảm xúc trong lòng lại hỗn độn không rõ ràng.
Một đêm trôi qua.
Dạ Ly Tước dậy từ rất sớm thu thập hành lý, mặc lại bộ y phục đỏ của mình, ngồi ở sảnh chính chờ Thẩm Y cùng dùng bữa sáng.
Hôm nay Thẩm Y cũng mặc lại bộ y phục cũ, chỉ mang theo ba bộ y phục mà Dạ Ly Tước đã sửa cho mình.
Hai người lặng lẽ dùng bữa sáng, sau đó Dạ Ly Tước dặn dò Ách Nương thu dọn trang viên, đặc biệt nhờ Ách Nương gửi lời tới Tạ công tử, "Bảo hắn thưởng cho ngươi nhiều một chút, chăm sóc bản cô nương rất hài lòng."
Ách Nương ngạc nhiên vui mừng, liên tục gật đầu.
Dạ Ly Tước nhếch miệng cười khẽ, nghiêng đầu nhìn Thẩm Y, "Đi thôi."
"Được." Thẩm Y đáp, cả hai cùng rời trang viên, đi về hướng Đông.
Người của Thiên Phật Môn đi theo đường thủy dọc sông Thương đi về hướng Đông, từ khi xảy ra sự cố ở chín ngoặt sông đến nay, Tát Châu đã tăng cường cảnh giác vào ban đêm, nhưng suốt dọc đường yên tĩnh, không có một chút gió thổi cỏ lay. Càng yên tĩnh, càng khiến người ta lo lắng, có lẽ, chỉ khi tiến vào biển Đông, đến Linh Lung Đảo mới thực sự buông lỏng cảnh giác.
Dạ Ly Tước mang theo Thẩm Y tuy nói là đi về hướng Đông, nhưng không vội thuê thuyền ra biển. Thấy chỉ còn hai ngày nữa là đến đại thọ Linh Lung Đảo, Thẩm Y không khỏi sốt ruột, nhịn không được nói: "Ra biển còn phải đi một ngày nữa mới tới Linh Lung Đảo, nếu không khởi hành, sẽ không kịp đâu."
"Kịp mà." Dạ Ly Tước nhàn nhạt đáp, đột nhiên im lặng nhìn Thẩm Y, không nói lời nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!