Chương 31: (Vô Đề)

Đêm lạnh, gió tuyết ngập trời, bông tuyết cuộn lên quất vào mái ngói của ngôi miếu trên núi, phát ra những tiếng vang nhỏ.

Bên ngoài miếu, bông tuyết che mờ tầm mắt, thanh y cô nương chỉ liếc nhìn một cái, không quay đầu lại mà chạy đi, cuối cùng bị bông tuyết hoàn toàn nhấn chìm.

"Liên tỷ tỷ...... quay lại...... nguy hiểm......"

Cổ họng Dạ Ly Tước nghẹn lại, cố gắng gọi thành tiếng, nhưng những từ đơn giản này chỉ có thể vang vọng trong lòng nàng, một chữ cũng không thể phát ra khỏi miếu, thậm chí nàng không còn sức để cử động.

Hàn khí phát tác, suýt chút nữa mất mạng.

Nàng được Thẩm Liên giấu trong hốc dưới tượng Bồ Tát bằng đất sét, xung quanh đẩy đá chắn lại. Nàng có thể nhìn thấy động tĩnh bên ngoài miếu qua khe hở giữa các tảng đá, có thể nghe thấy tiếng gió tuyết bên ngoài, có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ bình nước ấm trong lòng.

Than lửa đã tắt, hơi ấm dần tan biến.

Thẩm Liên rời đi, lành ít dữ nhiều, e rằng sẽ không bao giờ quay lại.

"Liên tỷ tỷ...... Liên tỷ tỷ......"

Mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ, những giọt lệ nhanh chóng tụ lại trong mắt, suy nghĩ cũng dần tan rã, ký ức và hiện thực chồng chéo đan xen.

Yết hầu nghẹn ngào cuối cùng cũng phát ra tiếng, tầm nhìn từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, nhưng trong lòng không phải là bình nước ấm Thẩm Liên để lại, mà là Thẩm Y có khuôn mặt tương tự Thẩm Liên.

"Y Y?"

Khuôn mặt Thẩm Y lạnh như sương, nhanh chóng bò dậy khỏi người Dạ Ly Tước, quay lưng lại, vội vàng chỉnh y phục, sau đó đưa tay lấy hồng y phơi bên cạnh, quay lại ném về phía Dạ Ly Tước.

"Mặc vào."

Dạ Ly Tước cúi đầu nhìn thấy mình chỉ mặc một chiếc áo mỏng, nàng cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi ngất đi —— hàn khí phản phệ, nàng cố hết sức để hấp thụ nhiều hơi ấm từ hồ trăng khuyết để áp chế hàn khí.

Nàng trầm mình xuống dưới hồ, rơi vào trạng thái hư vô, vận chuyển hàn khí về đan điền rồi chìm vào hôn mê.

Trong cơn mê man, nàng một lần nữa trở lại đêm tuyết khi chia xa Thẩm Liên, từng tiếng từng tiếng gọi Thẩm Liên, nhưng không thể đổi lại sự trở về an toàn cho nàng ấy.

"Ngươi......"

"Đừng hỏi gì cả!"

Thẩm Y cắt ngang lời Dạ Ly Tước, "Những gì có thể nhìn, những gì không thể nhìn, ta biết viết hai chữ liêm sỉ như thế nào." Ngữ khí sắc như dao, còn bén hơn cả lần đầu gặp mặt.

Dạ Ly Tước ngẩn ra trong chốc lát, rồi bật cười thành tiếng.

Thẩm Y nghiêng mặt, "Ngươi cười cái gì?"

"Có phải đã làm ngươi sợ rồi không?" Dạ Ly Tước nhẹ nhàng hỏi.

"Ngươi có ý gì?" Thẩm Y không hiểu.

Dạ Ly Tước ngồi dậy, nhẹ nhàng chạm lên vai trái của mình, "Vết sẹo trên người ta."

Thực ra Thẩm Y không chú ý đến điều đó, lòng nàng chỉ muốn Dạ Ly Tước vượt qua được, tâm trí đâu mà nhìn kỹ trên người nàng ấy có bao nhiêu vết sẹo? Sau khi Dạ Ly Tước nhắc nhở, Thẩm Y để hai tay ra sau lưng, ngón tay nhẹ nhàng xoa. Khi nàng ôm Dạ Ly Tước, quả thực đã chạm vào vết sẹo của nàng ấy.

Từng vết từng vết, đều là dấu vết lưu lại khi nàng ấy hành tẩu giang hồ, thậm chí...... còn có một vết do nàng để lại.

Dạ Ly Tước thấy nàng không trả lời gì, cũng không cần nàng phải đáp lời, liền lặng lẽ mặc áo vào, đứng dậy nhìn quanh bốn phía, muốn biết giày vớ đặt ở nơi nào.

"Ở đây." Thẩm Y chỉ vào bên cạnh đống lửa.

"Cảm ơn." Dạ Ly Tước nhẹ nhàng cười nói, liền mang giày vớ vào, duỗi người một cái, tươi cười nhìn Thẩm Y, "Ta đi xử lý thi thể của Đàm Vân, ngươi ở đây nghỉ ngơi một lát."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!