Chương 30: (Vô Đề)

Đàm Vân biết Dạ Ly Tước nghiêm túc, nàng ta đã thất bại hai chiêu liên tiếp, nếu lúc này không dùng đến chiêu thức thật mạnh, chỉ sợ sẽ bị Dạ La Sát hành hạ đến chết. Nàng ta không dám chần chừ, chiêu thức tung ra không chỉ có Niêm Hoa Chưởng, mà còn có tuyệt học khác của Thiên Phật Môn là Thiết Mạch Quyết.

Chỉ thấy nàng co khuỷu tay đánh vào cằm Dạ Ly Tước, tay kia duỗi ngón thành kiếm, hoặc điểm hoặc vờn, tả hữu khai cung, mỗi một đòn đều tấn công vào yếu huyệt của Dạ Ly Tước.

Dạ Ly Tước không còn vẻ ung dung như trước, nàng biết Đàm Vân đang liều mạng đánh đổi, sự bất cần trong đáy mắt cũng đã thu lại. Nàng dùng một tay che chắn yếu điểm, liên tiếp ba lần đẩy lùi Niêm Hoa Chưởng của Đàm Vân, ánh mắt lóe lên, đã nhận ra ngón tay Đàm Vân câu thành móc, trở tay găm vào cổ mình, chính là chiêu đầu tiên của Thiết Mạch Quyết, "Triền".

"Hừ!" Dạ Ly Tước nghiêng người ra sau, móng tay của Đàm Vân cũng đã cào rách cổ nàng, để lại bốn vết máu.

Quả nhiên đã xem thường nàng ta.

Dạ Ly Tước âm thầm trách mình đã quá khinh địch, nhắc nhở Đàm Vân, "Đã qua bốn chiêu rồi!"

Đàm Vân tập trung đối trận, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.

Thẩm Y ở cửa hang nhìn thấy hai người lại cuốn vào nhau, vạt áo tung bay, nội lực va chạm, thỉnh thoảng đối chưởng vang lên tiếng nổ điếc tai.

Nàng đã từng chứng kiến bản lĩnh thực sự của Dạ Ly Tước, giờ đây mỗi chiêu nàng ấy đều lưu tình để nàng có thể xem được nhiều chiêu thức hơn. Cũng chính vì vậy, sau ba chiêu liên tiếp, Đàm Vân đã tìm thấy sơ hở trong phòng thủ của Dạ Ly Tước, một chiêu "Đoạn" đánh trúng vai Dạ Ly Tước.

Răng rắc!

Không chỉ Đàm Vân, ngay cả Thẩm Y cũng nghe thấy tiếng xương của Dạ Ly Tước nứt vỡ. Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Y nín thở, sợ rằng tiếng của mình sẽ khiến Dạ Ly Tước bị đánh trúng lần nữa.

Dạ Ly Tước nhịn đau cười gằn, "Ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?" Lúc nói chuyện, dường như có một lớp sương lạnh dọc theo ngực lan lên mặt, nàng giống như vừa lăn qua một lớp băng tuyết, thậm chí cổ áo cũng bám đầy sương giá như hạt cát.

Đàm Vân thầm nghĩ không ổn, nhưng hàn khí đã động, Dạ Ly Tước cũng nhất thời không thể áp chế được hàn khí của 《Âm Thực Quyết》 đang trào dâng, chỉ có thể để hàn khí lan theo kinh mạch tràn ra ngoài.

Cho đến khi ——

Thái dương nổi lên gân xanh, Dạ Ly Tước lộ ra dung mạo La Sát của mình, chậm rãi quay đầu lại, thắng thua kỳ thật đã phân rõ.

Đàm Vân chưa từng thấy công phu tà ác như vậy, nhưng chiêu thứ tư của Niêm Hoa Chưởng "Hiệt Lăng Tiêu" đã bắt đầu, không thể do dự thêm. Chưởng phong như sét, trong nháy mắt đánh vào ngực Dạ Ly Tước, nàng ta hoàn toàn không thấy Dạ Ly Tước đã ra chiêu như thế nào, khi cơn đau từ cổ tay bùng lên, nàng ta biết rằng mình đã không còn khả năng sống sót.

"Ngươi...... ngươi rốt cuộc tu luyện loại võ công gì?!" Đàm Vân kinh hoàng vô cùng, "Ước hẹn của chúng ta rõ ràng còn hai chiêu..." Nàng ta giãy giụa lần cuối cùng.

Hàn khí đã nổi lên, Dạ Ly Tước không thể che giấu sức mạnh của 《Âm Thực Quyết》 nữa, cho dù nàng đã cố gắng khống chế, hàn khí xâm nhập vào kinh mạch của Đàm Vân, nàng chỉ nhẹ nhàng dùng sức, gân tay của Đàm Vân lập tức đứt thành từng khúc, không khỏi phát ra tiếng hét đau đớn thê thảm.

Chim chóc nghe tiếng sợ hãi đập cánh bay vút ra khỏi khu rừng, làm rung chuyển ngọn cây.

Hai chiêu cuối của Đàm Vân, có ra hay không, cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Hàn ý xâm nhập vào trái tim, Đàm Vân theo bản năng rùng mình một cái, cảm thấy trái tim đã bị hàn khí chớp mắt đâm xuyên. Nàng ta không cam lòng trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào Dạ Ly Tước, nhưng chỉ còn chút sức lực yếu ớt đấm Dạ Ly Tước một quyền, rồi như bùn nhão thoát khỏi sự kìm kẹp của Dạ Ly Tước ngã xuống đất, rất nhanh đã không còn hơi thở.

Thân thể Dạ Ly Tước co lại thành một khối, nàng vội vàng quay đầu nhìn Thẩm Y một cái, rồi vội vàng cúi đầu, "Ta đến suối nước ấm!" Nói xong, nàng không quay đầu lại mà chạy vào trong hang động, vừa chạy vừa cởi bao Tuyết Hồng, lột bỏ từng mảng y phục trên người.

Ào ào ——

Nàng như một con cá nhảy xuống hồ nước, hơi ấm từ bốn phía thấm vào cơ thể nàng. Dạ Ly Tước tĩnh tâm ngồi khoanh chân, mượn hơi ấm của nước hồ để áp chế hàn khí đang trào dâng trong cơ thể.

Không có rượu, vẫn còn suối nước ấm, nàng có thể áp chế, nhất định có thể áp chế.

Trong đầu Thẩm Y vẫn còn lưu lại hình ảnh đáng sợ khi gân xanh nổi lên trên thái dương Dạ Ly Tước, nhưng hiện nay nàng không kịp sợ hãi, chỉ muốn xác nhận Dạ Ly Tước có ổn hay không.

Nàng kiên quyết quay đầu lại, vừa đi vừa nhặt y phục mà Dạ Ly Tước đã ném trong hang động. Sương giá trên y phục vẫn chưa tan, ngón tay khẽ chạm vào, đều là lạnh buốt. Thẩm Y giũ bỏ những hạt sương trên áo, nhanh chóng đi đến bên đống lửa đã tắt, trước tiên treo y phục lên bằng cành cây, rồi nhanh chóng thêm nhiều cành khô vào đống lửa, một lần nữa nhóm lửa, để hơi ấm sớm làm tan sương lạnh bám trên y phục.

Ùng ục ùng ục......

Trong hang động không có ai nói chuyện cho nên cực kỳ yên tĩnh, tiếng nước ùng ục từ hồ nước truyền đến cũng rất rõ ràng.

Thẩm Y thực sự không yên tâm về Dạ Ly Tước, lập tức đứng dậy đi đến chiếc hồ trăng khuyết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!