Hồng y nữ tử bước từng bước ra khỏi bóng đêm, mũi chân đạp một cái, liền nhẹ nhàng ngồi lên thanh chắn, tay trái khẽ gác lên tay vịn, đôi chân buông thõng, nhìn xuống chín người bên dưới như đang xem kịch.
Ánh nến mờ nhạt chiếu sáng khuôn mặt của nàng, đôi mắt đẹp chất chứa ý xuân, lúm đồng tiền như hoa, lười biếng nói: "Giết các ngươi, mấy người kia bổn cô nương còn chướng mắt."
Hiển nhiên, bảy tên hán tử U Ngục không quen biết hồng y nữ tử này.
Chưởng quầy cùng tiểu nhị lại không hẹn mà cùng phát ra một tiếng cười lạnh.
Tiểu nhị rút chủy thủ ra, nhắc nhở: "Dạ Ly Tước, đây là chính ngươi nói!"
Nghe thấy ba chữ "Dạ Ly Tước", không đơn thuần chỉ có bảy người kia khiếp sợ, còn có Thẩm Y đang bị điểm huyệt đứng sau lan trụ.
Nghe đồn người này là sát thủ hàng đầu trên giang hồ, sư phụ là thành chủ Võng Lượng Thành Doanh Quan, con mồi bị nàng theo dõi, chưa bao giờ thất thủ. Chỉ vì nàng xuống tay nhanh chuẩn tàn nhẫn, cho nên trên giang hồ đều gọi là "Dạ La Sát".
Lúc này nàng ngồi trên cao, mị hoặc như hồ tiên, đột nhiên "Phụt" cười một tiếng, thúc giục: "Sao còn chưa hạ thủ? Còn muốn bổn cô nương ra tay hỗ trợ sao?"
"Không cần!" Trước khi chưởng quầy ra tay, chỉ thấy hắn đột nhiên vỗ bàn tính trên quầy, bàn tính bắn lên, bị hắn chặt chẽ nắm trong tay. Tiếng gỗ nát vang lên từ lòng bàn tay hắn, hạt tính bị hắn niết trong đầu ngón tay giống như sao băng bắn về phía bảy người kia.
Nói cũng kỳ quái, bảy người kia chỉ kịp rút đao kiếm ra, đã ào ào ngã xuống trước làn đạn hạt châu.
Tiểu nhị cảm thấy rất kỳ quặc, tiến lên kiểm tra mạch đập trên cổ bảy người này, không có một ai nín thở giả chết, đều hoàn toàn tắt thở. Hắn không thể tin được mà nhìn về phía chưởng quầy, "Đại ca, không thích hợp! Nếu mặt hàng chỉ có bậc này, người ra đơn sao lại tốn ngàn vàng mua mạng tám người bọn họ?"
Chưởng quầy giật mình nhận ra không ổn, "Không đúng! Chẳng lẽ là……" Giương mắt nhìn về phía Dạ Ly Tước, "Đêm nay ngươi cố ý giở trò với chúng ta, người đã sớm bị ngươi giết?!"
"Ngu xuẩn." Dạ Ly Tước lạnh lùng liếc hai người, dư quang nhìn về phía Thẩm Y, hỏi, "Ngươi nói xem, còn một con hoàng tước sẽ ẩn mình ở nơi nào?" Trong lúc nói chuyện, vỗ nhẹ vào huyệt đạo trên người Thẩm Y.
Thẩm Y tức khắc lui về sau ba bước, kim châm đã rút ra, lúc này siết chặt trong tay, tức giận nói: "Cùng ta có quan hệ gì chứ?!"
Tiểu nhị cùng chưởng quầy lúc này mới phát hiện, phía sau lan trụ lại vẫn luôn che giấu một người. Hôm nay việc này dính dáng đến người của Thiên Phật Môn, kỳ thật cũng không phải chuyện tốt.
"Xác thật, hiện nay cùng ngươi chưa có quan hệ, nhưng qua thêm một lát……" Dạ Ly Tước híp mắt nhìn nàng, bỗng nhiên ngửi ngửi không trung, "Tiểu nương tử có ngửi thấy mùi máu tươi không?"
Thẩm Y được nàng ấy nhắc nhở, hít sâu một hơi, sắc mặt liền biến đổi, "Không ổn! Các sư đệ sư muội……" Nàng xoay người muốn phóng qua cửa sổ ra ngoài, nhưng cửa sổ vẫn bị song sắt phong tỏa.
"Thả ta ra!" Thẩm Y quay đầu lại hét lớn, đáy mắt ẩn hiện nước mắt.
Lúc này nàng đứng trước cửa sổ, ánh tuyết ngoài cửa sổ chiếu lên mặt nàng, Dạ Ly Tước cuối cùng đã rõ ràng khuôn mặt của nàng.
Giống như đã từng quen biết.
Dạ Ly Tước không khỏi có vài phần thất thần, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng vạt áo lay động, nàng trở tay đánh ra một chưởng, bức lui hai tên muốn nhảy lên lầu hai.
Nàng nghiêng mặt lạnh lùng liếc hai tên phía sau, lạnh giọng hỏi: "Không nghe thấy tiểu nương tử nói gì sao?" Nếu mới vừa rồi Dạ Ly Tước vẫn là yêu cơ mê hoặc lòng người, lúc này đây Dạ Ly Tước đã hóa thành lệ quỷ la sát.
Chẳng qua chỉ là một câu tầm thường, lúc này từ trong miệng nàng nói ra, lại sắc bén như đao kiếm, vô cớ làm người ta sợ hãi.
Tiểu nhị chỉ tự nhiên cảm thấy chân mềm, nắm chặt chủy thủ, cho chính mình thêm can đảm, quát: "Tiểu gia vì sao phải nghe ngươi……" Chợt cảm thấy yết hầu bị cái gì lạnh lạnh thổi qua, hắn hoảng sợ vạn phần ôm chặt yết hầu, tức khắc giống như bùn lầy nằm liệt xuống đất.
Máu tươi nhanh chóng tràn ra từ khe hở ngón tay hắn, hắn trừng to hai mắt đầy không cam lòng, rốt cuộc không còn nói nên lời.
Hai chân chưởng quầy mềm nhũn, nơi nào còn đứng được, hắn rõ ràng nhìn thấy thứ đã lấy mạng tiểu nhị, một đồng tiền xuyên qua yết hầu của tiểu nhị, găm vào sâu trong tủ gỗ ở xa xa.
Nội lực như vậy, đưa mắt nhìn toàn bộ Võng Lượng Thành, ngoại trừ tứ đại hộ pháp cùng thành chủ, chỉ sợ không có ai là đối thủ của nha đầu này. Trách không được lúc trước nàng ta mất tích hồi lâu, thì ra là tìm một nơi an toàn bế quan tu luyện, mấy tháng không thấy, võ công vậy mà đã tiến bộ như thế, thật sự làm người khác sợ hãi.
"Hửm?" Dạ Ly Tước lạnh lùng hừ một tiếng.
Chưởng quầy cơ hồ là bò rạp, bò tới chỗ máy móc, ấn khởi động cơ quan, mở khoá cơ quan nhà giam.
Tuy rằng Thẩm Y xem đến lạnh cả sống lưng, nhưng hiện nay nàng lo lắng nhất chính là các sư đệ sư muội, nhìn thấy cơ quan đã mở, liền nhanh chóng lướt ra ngoài, chạy đến hậu viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!