Trời đã sáng rõ, trên ngọn cây ngoài hang động vẫn còn vương vài đóa hoa sương, ánh ban mai chiếu đến, óng ánh long lanh. Dù đã vào Xuân, nhưng núi sâu vẫn lạnh đến thấu xương, cũng không biết đến khi nào mới qua khỏi mùa Xuân lạnh giá này.
Trong hang động, đống lửa đã tàn.
Thẩm Y ôm Dạ Ly Tước ngủ cả đêm, nếu không nhờ dòng suối trong hang liên tục tỏa ra hơi ấm, sợ rằng đã bị lạnh mà tỉnh giấc nhiều lần. Nàng tỉnh dậy sớm hơn Dạ Ly Tước, ngẩng đầu thấy mặt nàng ấy cuối cùng đã có chút huyết sắc, lòng nàng nhẹ đi đôi chút. Nhận thấy năm ngón tay của người đang ôm eo mình khẽ co lại, Thẩm Y biết Dạ Ly Tước sắp tỉnh, nàng vội vàng nhắm mắt, áp sát vào ngực Dạ Ly Tước giả vờ như vẫn đang mơ ngủ, lại nghe thấy nhịp tim Dạ Ly Tước nhanh hơn trước không ít.
Tim đập nhanh, hoặc vì vui mừng, hoặc vì sợ hãi.
Tâm trạng Thẩm Y rối bời, người như Dạ Ly Tước đáng lẽ không sợ trời không sợ đất, tim đập nhanh thế này, hẳn là vì vui mừng chăng. Nhưng nàng ấy rốt cuộc vui mừng vì điều gì chứ?
"Có đói không?"
Dạ Ly Tước cúi đầu xuống, dịu dàng khẽ hỏi.
Vành tai Thẩm Y khẽ nhúc nhích, làm sao có thể giả vờ ngủ được nữa, nàng dứt khoát chống người dậy quay lưng lại, "Ta…... ta ra ngoài tìm ít quả dại…..." Giọng nói gấp gáp có vài phần lắp bắp.
Dạ Ly Tước cười nói: "Được thôi, chỉ là ta không muốn ăn quả dại, muốn ăn thịt heo rừng nướng."
Thẩm Y nhíu mày quay đầu lại, "Thịt heo rừng nướng?"
Yêu nữ này cũng thật biết ăn!
Dạ Ly Tước gật đầu, "Y Y nghĩ xem, thịt heo rừng mỡ bóng loáng nướng trên lửa, chờ nướng xong, cắn một miếng thật to, nước thịt đầy miệng, chẳng phải rất sung sướng sao?"
Thẩm Y hiếm khi săn mồi hoang dã, "Heo rừng lớn như vậy, ngươi ăn hết được không?"
"Có lý." Dạ Ly Tước đứng dậy, mặc lại hồng y, sau đó buộc Tuyết Hồng lên thắt lưng, vòng eo hiện ra một đường cong tuyệt mỹ.
Thẩm Y thấy nàng ấy dường như chuẩn bị ra ngoài, "Ngươi định đi đâu?"
"Heo rừng ăn không hết, thỏ rừng chắc sẽ được." Dạ Ly Tước cười nói xong, liếc nhìn vào góc nhỏ trong hang, "Bên trong có suối ấm, ngươi có thể đến đó tắm rửa."
Thẩm Y nghiêm mặt nói: "Ta không ăn thịt thỏ!"
"Ngươi ăn quả dại, ta nhớ rồi, là ta muốn ăn thỏ." Dạ Ly Tước nhịn cười khoanh tay, "Sao hả? Y Y còn muốn quản bổn cô nương ăn gì nữa à?"
Thẩm Y nhất thời nghẹn lời, "Nhưng mà……"
Dạ Ly Tước không nói thêm gì nữa, cất bước ra khỏi hang.
Thẩm Y nhanh chóng đuổi đến cửa hang, Dạ Ly Tước đã không còn bóng dáng, cái gọi là đạp tuyết vô ngân, lần này xem như nàng đã được chứng kiến. Khinh công của Dạ Ly Tước thật sự quá tốt, trên mặt đất không để lại một dấu chân nào.
Nghĩ đến việc yêu nữ đó lát nữa sẽ xách một con thỏ đầy máu trở về, lòng nàng cảm thấy không thoải mái. Dù sao từ nhỏ đến lớn, nàng thích nhất là thỏ con.
Nhưng, nàng có thể làm gì được chứ?
Thù lớn chưa báo, võ công hiện nay lại kém cỏi, tự bảo vệ chính mình còn khó khăn, sao có thể đả động đến sở thích của Dạ Ly Tước? Dạ Ly Tước quan tâm nàng trong mọi việc, phần nhiều là nhớ đến ân tình của a tỷ, nếu không với cái tính hỉ nộ vô thường của nàng ấy, sao có thể để nàng xen vào nhiều lần như vậy?
Đáy lòng bỗng dưng dâng lên một chút chua xót nhàn nhạt, Thẩm Y cũng không biết cảm giác này từ đâu mà đến, nàng không dám suy nghĩ sâu hơn, đành buồn bã quay vào trong hang.
Đàm Vân vẫn còn đang hôn mê trong hang động, thuốc trị thương đã phát huy tác dụng, vết thương trên gối nàng ta đã ngừng chảy máu.
Thẩm Y ngồi xổm bên cạnh Đàm Vân, lạnh lùng nhìn người sư phụ mà nàng từng kính như phụ mẫu.
Thế nào là Bồ Tát?
Thiên Phật Môn tôn thờ Phật, nhưng tâm của những người này lại như ác quỷ, nghe kinh học đạo cũng không rửa sạch được sự bẩn thỉu của bọn họ.
Thật sự nực cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!