Thẩm Y vốn định thuận theo, nhưng nghĩ đến yêu nữ này từ trước đến nay quỷ kế đa đoan, chắc chắn câu tiếp theo sẽ không phải lời hay ý đẹp. Nàng bèn làm ra vẻ không quan tâm, "Thích nói hay không thì tùy." Dứt lời liền đi đến bên đống lửa, ôm gối ngồi xuống.
Dạ Ly Tước hơi nhướng mày, mỉm cười nói: "Xem ra cũng không phải không có tiến bộ." Nói xong, nàng thu lại thuốc trị thương, bước đến bên Thẩm Y, vừa định ngồi xuống liền nghe Thẩm Y mở miệng.
"Ngồi bên kia."
"Sao lại thế?"
Dạ Ly Tước nhịn cười, nàng trời sinh phản nghịch, thích làm trái ý người khác, không đợi Thẩm Y trả lời, đã ngồi xuống bên cạnh Thẩm Y.
Thẩm Y dịch người ra một chút, nàng không phải ghét bỏ Dạ Ly Tước, chỉ là có phần sợ hãi mơ hồ. Người này toàn thân toát ra cảm giác thần bí khiến tâm tư nàng rối loạn, muốn tìm hiểu cho rõ ràng.
Thời điểm không nhìn thấy nàng ấy, Thẩm Y không hiểu sao lại muốn gặp, mà chờ đến khi gặp được rồi, đơn độc ở cùng nàng ấy như vậy lại khiến nàng thấp thỏm, thậm chí còn gò bó hơn ngày thường.
Tâm trạng như vậy Thẩm Y chưa từng có, bản năng của nàng sẽ tránh xa.
"Ta cũng không giết ngươi, ngươi sợ ta làm gì?" Dạ Ly Tước nói một câu đã vạch trần sự chột dạ của nàng.
Thẩm Y ngồi thẳng dậy, nghiêm giọng nói: "Ai sợ ngươi chứ? Ta chỉ là...... chỉ là không thích mùi máu trên người ngươi......" Đây là lý do nàng khó khăn lắm mới tìm được.
"À."
Dạ Ly Tước tùy ý đáp một tiếng, khẽ ngửi hai hơi, "Có lẽ là hơi nồng." Nói rồi, nàng cởi vỏ da Tuyết Hồng trên thắt lưng, nhanh chóng cởi bỏ từng mảng từng mảng hồng y bên ngoài.
Thẩm Y kinh ngạc mở to mắt, "Ngươi cởi đồ làm gì!"
"Y Y không thích mà, vừa rồi đổ mồ hôi lạnh, cởi áo ngoài ra hong khô, mặc vào sẽ không lạnh như vậy nữa." Dạ Ly Tước chậm rãi nói xong, đột nhiên ghé sát vào Thẩm Y, vai nàng chạm vào vai Thẩm Y, cười nói, "Giờ không sợ nữa chứ?"
Thẩm Y biết mình nói không lại nàng ấy, cũng không tiện tránh né sự tiếp xúc khẽ khàng này của nàng ấy, chỉ có thể cắn môi cúi đầu.
"Liên tỷ tỷ nói, đã là tình nghĩa vào sinh ra tử, hà tất chuyện gì cũng so đo?" Lời này của Dạ Ly Tước rất dịu dàng, nàng hồi tưởng lại dáng vẻ của Thẩm Liên khi nói câu này, như ánh trăng tròn ngày rằm chiếu rọi khắp mặt hồ, sáng tỏ khiến người ta an lòng, "Trừ phi, ngươi không coi ta là bằng hữu."
Câu vừa rồi Thẩm Liên từng nói với Dạ Ly Tước, giờ đây nàng cũng nói với Thẩm Y.
Thẩm Y ngẩn người.
Hóa ra, là bằng hữu.
Sợi dây căng trong lòng cuối cùng cũng thả lỏng vì hai chữ này, Thẩm Y nghĩ, Thiên Phật Môn chắc chắn không thể quay về, sau này cũng không biết phải theo Dạ Ly Tước lưu lạc trong giang hồ bao lâu, làm bằng hữu cũng tốt.
"Chỉ là, ngươi và ta không thể làm bằng hữu." Dạ Ly Tước không đợi Thẩm Y mở miệng, nàng nhìn ngọn lửa trong đống lửa, đáy mắt bừng lên màu đỏ cam, "Ngươi theo ta, sẽ chết."
Thẩm Y nghe ra nàng ấy bóng gió, "Ngươi định rời đi?"
"Ngươi nói xem?" Dạ Ly Tước cười cười, cầm áo ngoài hong một lúc, thấy mỏi tay liền đặt áo ngoài sang bên cạnh, hai tay đan chéo gối sau đầu, tựa vào vách đá.
Thẩm Y lẳng lặng nhìn nàng ấy, muốn có một câu trả lời.
Dạ Ly Tước lại không định nói gì thêm, nheo mắt cười với Thẩm Y, rồi nhắm mắt lại, dường như chuẩn bị ngủ.
Ánh lửa nhuộm khuôn mặt nàng ấy một lớp vàng nhạt, dù sắc mặt nàng ấy tái nhợt, nhưng lúc này lại toát ra một loại dụ hoặc kinh tâm động phách không thể diễn tả, tựa như một con bướm rực rỡ sẵn sàng lao vào biển lửa, nở rộ vẻ đẹp lộng lẫy trước khi tan biến.
Dạ La Sát mà ai ai cũng kiêng dè trên giang hồ, lại có thể ngủ một cách yên bình như vậy trước mặt nàng, cởi bỏ hồng y trên người, nàng ấy cũng chỉ là một cô nương bình thường mà thôi.
"Dạ Ly Tước." Thẩm Y khẽ gọi một tiếng.
Dạ Ly Tước không mở mắt, chỉ ậm ừ một tiếng trong mũi.
Thẩm Y đứng dậy, nhặt hồng y dưới đất, tự tay đắp cho nàng ấy, đầu ngón tay vô tình lướt qua cổ Dạ Ly Tước, vẫn lạnh đến thấu xương. Nàng không khỏi nghiêm túc hỏi: "Cơ thể ngươi sao lại lạnh như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!