Chương 25: (Vô Đề)

Bởi vì mới vào Xuân, trên mặt sông vẫn còn sót lại không ít băng trôi, thuyền đi trên sông Thương cũng di chuyển rất chậm, đến hoàng hôn vẫn còn cách chín ngoặt sông mười dặm.

Lúc dùng bữa Tát Châu phát hiện trong khoang thiếu hai muội muội, không khỏi hỏi Đàn Vũ, "Đại muội và tam muội đâu?"

"Không biết." Đàn Vũ cũng không biết, từ khi lên thuyền hai người này đã thần thần bí bí như đang âm mưu chuyện lớn gì đó.

Tát Châu im lặng một lúc, đột nhiên nghĩ đến điều gì. Nhưng hắn cũng không miệt mài tìm hiểu tiếp, cầm đũa lên, từ tốn nói: "Dùng bữa thôi, không cần chờ họ."

Lần này ngược lại là Đàn Vũ không hiểu, "Đại ca biết họ đi đâu?"

"Ta đã nói rồi, dùng bữa."

Tát Châu không muốn nói nhiều, phế bỏ Thẩm Y cũng tốt, đổ lỗi cho Võng Lượng Thành lại càng hay. Mấy năm nay thế lực của Võng Lượng Thành càng ngày càng lớn, nếu không nhân cơ hội trấn áp, sau này nhất định sẽ đe dọa địa vị giang hồ của tứ đại thế gia. Đến lúc đó, khi đến đảo Linh Lung ở Đông Hải, nhân lúc các chưởng môn công tử của tứ đại thế gia đều có mặt, có thể mượn chuyện này làm lớn, có thể khiến ba nhà còn lại cùng hợp lực thu dọn Võng Lượng Thành, vĩnh viễn diệt trừ hậu họa!

Đàn Vũ nhịn lại, nếu huynh trưởng không muốn nói, nàng cũng không tiện dò hỏi tới cùng.

Bởi vì dòng sông Thương hẹp lại nên dòng chảy trở nên xiết hơn. Ánh hoàng hôn trải khắp dòng sông Thương, sóng nước óng ánh phản chiếu ráng chiều vụn vỡ, uốn lượn một đường về phía Đông. Hai bờ núi xanh dựng đứng dọc theo dòng sông kéo dài ngàn dặm, thỉnh thoảng có vài con vượn núi nghịch ngợm đu mình trên dây leo, ngẫu nhiên phát ra vài tiếng hú dài. Tiếng hú vang lên khắp thung lũng sông, hòa cùng tiếng chim về tổ, tạo nên một cảnh tượng thú vị.

Đi thêm vài dặm nữa là đến chín ngoặt sông.

Ba chiếc thuyền lớn của Thiên Phật Môn nối đuôi nhau di chuyển trên sông Thương, trên đầu chiếc thuyền đi đầu, có một cô nương đã đứng đó được một lúc lâu.

Thẩm Y khoác áo choàng, tựa vào tay vịn nhìn về phía sâu trong thung lũng, chiều hôm bao trùm trên mặt nước, mở ra một màu sắc mông lung. Giống như thảm án Dương Uy tiêu cục bị diệt môn năm xưa, giờ đây hung thủ thật sự vẫn mơ hồ, không biết đến khi nào mới có thể tìm ra, báo thù rửa hận cho người thân đã chết oan.

"Sắp tối rồi, trời lạnh." Tề Tiểu Đường đến gần Thẩm Y, dịu dàng nói, "Sư tỷ mau vào dùng bữa thôi, bằng không một lát nữa sẽ nguội hết."

Thẩm Y nhẹ nhàng đáp một tiếng, theo Tề Tiểu Đường trở lại khoang thuyền.

Nói cũng kỳ quái, rõ ràng thuyền này có thể chứa hơn hai mươi đệ tử, nhưng sư phụ lại chỉ sắp xếp mười đệ tử, còn lại đều dồn vào chiếc thuyền thứ hai.

Chẳng lẽ Tạ công tử đã âm thầm nhờ Thiên Phật Môn giúp đỡ?

Thẩm Y chỉ có thể nghĩ đến lý do này, thậm chí còn suy nghĩ sâu hơn, có lẽ là Dạ Ly Tước nhờ Tạ công tử nói giúp.

Nếu thực sự là yêu nữ cố ý làm vậy, khi đêm xuống, thuyền vào chín ngoặt sông, có lẽ Dạ Ly Tước sẽ đột nhiên xuất hiện.

Thẩm Y nghĩ đến điều này, đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn nửa nhịp —— nàng vậy mà lại mong đợi sự xuất hiện của Dạ Ly Tước. Nhận thấy niệm tưởng của chính mình đang điên cuồng phát sinh, Thẩm Y vội vàng dừng lại, không dám suy nghĩ thêm nữa.

Tề Tiểu Đường thấy Thẩm Y mãi không động đũa, không nhịn được nói: "Sư tỷ, ngươi còn thẩn thờ làm gì? Dùng bữa thôi."

"À, được." Thẩm Y vội vàng nâng chén cơm lên, cầm đũa nhìn lướt qua món ăn hôm nay, ánh mắt dừng lại ở món thịt chiên giòn nóng hổi.

Không ngờ hôm nay đầu bếp sư môn mang theo lại làm món thịt chiên giòn.

Thẩm Y gắp một miếng, còn chưa kịp cho vào chén, sư đệ bên cạnh đã khuyên can: "Sư tỷ, món thịt chiên giòn này khó ăn lắm!"

"Khó ăn?" Thẩm Y ngạc nhiên.

Sư đệ gật đầu, "Ai lại bỏ đường vào bột chiên giòn chứ? Chắc chắn là nhầm đường với muối rồi!"

Tề Tiểu Đường chen vào: "Hả? Ngọt à? Ta nếm thử!" Nàng không tin, gắp một miếng cắn thử, liền nhăn mặt nhổ ra, "Đúng là ngọt!" Nhận ra sư tỷ bên cạnh đã đặt đũa xuống đứng dậy định rời đi, Tề Tiểu Đường nhanh tay kéo Thẩm Y lại, "Sư tỷ, ngươi định đi đâu?"

"Ta đi nhìn một chút, hôm nay là đầu bếp nào?" Thẩm Y vỗ vỗ mu bàn tay của Tề Tiểu Đường.

Tề Tiểu Đường khuyên nhủ: "Có lẽ chỉ là nhầm thôi, chuyện nhỏ mà, sư tỷ không cần đi một chuyến." Nói rồi, nàng kéo Thẩm Y ngồi xuống, "Sư tỷ ăn cơm trước đã."

"Nhưng mà...…" Thẩm Y theo bản năng cảm thấy chuyện này không đơn giản, việc cho đường vào thịt chiên giòn, ngoài a tỷ mất tích của nàng, chỉ có yêu nữ Dạ Ly Tước mới làm.

"Đều là người cùng thuyền, không trốn được đâu, ăn xong rồi đi xem cũng không muộn, phải không?" Tề Tiểu Đường vừa nói vừa gắp một miếng cá cho Thẩm Y, "Nếm thử đi, đây là cá sư đệ câu được chiều nay, tươi lắm!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!