Chương 23: (Vô Đề)

Trong Bồ Tát Đường, khi Thẩm Y bước vào, mọi người đều nghiêm nghị, đồng loạt nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ.

Thẩm Y bị bọn họ nhìn chằm chằm cảm thấy có chút không thoải mái, cúi đầu ôm quyền nói với mấy người: "Bái kiến chưởng môn công tử, bái kiến đường chủ, bái kiến sư phụ."

"Vừa về đã vào đường tĩnh tư, sao? Làm gì trái với lương tâm à?" Đàm Mặc nhướng mày hỏi, là người đầu tiên gây khó dễ.

Không đợi Thẩm Y trả lời Đàm Vân đã bước lên, giọng điệu vẫn dịu dàng trước sau như một: "Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đừng sợ, có sư phụ ở đây, cứ từ từ nói."

"Tối hôm qua? Đồ nhi đến Phong Nguyệt Lâu như đã hẹn, trò chuyện vui vẻ cùng Tạ công tử, hắn cho đồ nhi xem pháo hoa, con đã ngắm pháo hoa suốt đêm, chỉ vậy thôi." Thẩm Y thành thật bẩm náo, chỉ giấu đi những chuyện liên quan đến Dạ Ly Tước.

Đàm Vân hỏi tiếp: "Không có gì khác sao?"

"Không có gì khác." Thẩm Y không hoảng không loạn, "Con đến Phật đường chỉ vì muốn tụng kinh cầu phúc cho a tỷ. Tối qua Tạ công tử nói, nếu muốn sớm gặp lại a tỷ, không có việc gì thì đến cầu nguyện với Bồ Tát, có khi hữu ích."

Đàm Vân không nói gì thêm, nghiêng mặt liếc nhìn Tát Châu.

Ánh mắt Tát Châu thâm trầm, phất tay: "Thẩm Y, ngươi lui xuống đi."

"Vâng." Thẩm Y cúi đầu chào xong thì rời khỏi Bồ Tát Đường.

Đợi Thẩm Y đi xa, Đàn Vũ im lặng đã lâu mới mở miệng nói: "Nàng ta từ trước đến nay vốn thật thà, chắc hẳn đều nói thật."

Đàm Mặc cười lạnh: "Ai bảo tam muội nhà chúng ta không chịu từ bỏ ý định, phái Bồ Tát Tướng theo dõi nàng ta, xem đi, lần này lỗ vốn lớn, vậy mà đụng phải thành chủ Võng Lượng Thành Doanh Quan, mất một vị Bồ Tát Tướng."

Đàm Vân nhíu mày: "Đại tỷ, lời này không thể nói như vậy, ai mà ngờ Võng Lượng Thành lại đến trấn Thiên Phật?"

"Hắn không ở trong sào huyệt Minh Nguyệt Sơn, chạy đến trấn Thiên Phật làm gì?" Tát Châu nhìn ba muội muội, ánh mắt đầy ẩn ý, "Chẳng lẽ...… hắn đã biết Thẩm Y ở đây?"

"Dạ La Sát đã tìm đến Thẩm Y, xem ra Doanh Quan biết cũng không có gì lạ." Đàn Vũ nghiêm giọng.

Sắc mặt Tát Châu càng thêm khó coi.

Doanh Quan là người võ công cao thâm khó lường, năm đó cũng nhờ chưởng môn công tử của tứ đại thế gia cùng nhau truy kích, nếu đơn đấu, hươu chết về tay ai còn chưa biết được. Khi đó Doanh Quan đến vì 《Âm Thực Quyết》, nếu biết Thẩm Y ở đây, chắc chắn sẽ không tiếc mọi giá bắt nàng, ép hỏi tung tích của 《Âm Thực Quyết》. Nếu sát thủ Võng Lượng Thành dốc hết lực lượng, dù Thiên Phật Môn chiếm giữ địa thế hiểm trở, cũng tuyệt đối không thể chống lại sự tấn công mạnh mẽ của những kẻ liều mạng từ Võng Lượng Thành.

Đàm Mặc cười lạnh: "Năm đó đã nói, không cần thiết cứu tiểu nha đầu này, giờ thì thực sự là vác đá nện vào chân mình."

Tát Châu hung hăng trừng mắt nhìn Đàm Mặc, "Chuyện đến nước này, nếu Thiên Phật Môn xong đời, ngươi cho rằng ngươi có thể sống sót một mình?"

Đàm Mặc không cho là đúng, "Cùng lắm, ta chấp nhận hôn sự với Tam Sơn Các, gả sang đó là được, cũng tốt hơn ở đây lo sợ kẻ địch mạnh."

Mười năm trước, Đàm Mặc đã định hôn với Liễu Hộ Pháp của Tam Sơn Các, chỉ là người kia phong lưu thành tính, Đàm Mặc tự nhiên không vừa mắt. Bất đắc dĩ hôn sự này là do chưởng môn công tử hai nhà định ra, dù là Đàm Mặc hay Liễu Hộ Pháp cũng không thể hủy hôn không có lý do, vì thế mà kéo dài hơn mười năm.

"Đại tỷ, lời này cũng không thể nói như vậy!" Đàm Vân thẳng thắn chọc thủng sự thật, "Nếu Thiên Phật Môn không còn, ngươi nghĩ gả qua đó cuộc sống sẽ dễ chịu sao?"

Nghe lời này, Đàm Mặc lập tức im lặng.

Đàn Vũ bất chợt nghĩ ra một kế, "Tháng sau chính là sinh nhật lần thứ bốn mươi lăm của chưởng môn công tử Tứ Hải Bang."

Đàm Mặc bật cười, "Nhìn không ra nha, nhị muội còn có chiêu kéo người xuống nước này, hay đấy."

"Tứ đại thế gia có vinh cùng hưởng, có nạn cùng chịu, cách này của nhị muội khả thi." Tát Châu nghĩ tới nghĩ lui, nếu Võng Lượng Thành đã nhắm vào Thiên Phật Môn, cách tốt nhất là liên hợp với ba nhà còn lại, cùng nhau chống lại Võng Lượng Thành.

"Mang Thẩm Y theo?" Đàm Vân hỏi.

Tát Châu gật đầu, "Không phải mang theo, mà là để nàng ta đi trước, chúng ta đi sau. Sát thủ Võng Lượng Thành sở dĩ khó đối phó, vì chúng ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng. Nếu bọn chúng muốn Thẩm Y, thì chúng ta sẽ làm hoàng tước rình sau lưng."

Đàm Mặc không khỏi khen ngợi: "Đại ca diệu kế!"

"Đường núi quá nhiều chỗ ẩn nấp, lần này chúng ta đi đường thủy, theo dòng sông Thương đi về phía Đông, có thể kịp đến đảo Linh Lung trên Đông Hải trước sinh nhật Lý Bá Lăng." Tát Châu đã nghĩ kỹ, "Thuyền của chúng ta sẽ bảo trì khoảng cách với thuyền phía trước một dặm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!