Một năm trước ——
Tuyết lớn bao trùm cả dãy Đại Hoang Sơn, bông tuyết tựa lông ngỗng bay lả tả, giống như muốn khoác lên toàn bộ thiên hạ một làn váy tuyết dày nặng.
Đại Hoang Sơn chỉ có một quán trọ duy nhất, tọa lạc ngay giữa sườn núi, gặp phải gió tuyết lớn như vậy, từ trước đến nay cũng không ăn nên làm ra. Gió lạnh cuốn bông tuyết đánh vào tấm biển nghiêng lệch, tấm biển có viết bốn chữ "Vô Hồi Khách Điếm" phảng phất sẽ bị gió tuyết cuốn xuống dưới bất kỳ lúc nào, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang "kẽo kẹt, kẽo kẹt", ở trong đêm tuyết đặc biệt chói tai.
Tiểu nhị sau khi đóng một bên cửa lớn khách điếm, hắn ngồi xuống chiếc bàn ở gần cửa nhất, chống đầu ngáp một cái. Hắn xoa xoa chiếc mũi như củ tỏi, mắt liếc nhìn sang chưởng quầy đang gảy bàn tính tính sổ sách, lẩm bẩm nói: "Hôm nay những khách quan đó hẳn là sẽ không tới, không cần tính."
"Phải tính, nhất định phải tính rõ ràng, một xu cũng không thể thiếu." Chưởng quầy đắm chìm trong tính toán, nói mấy lời lập lờ nước đôi.
Tiểu nhị bắt chéo chân, cúi đầu nhìn vết chai trong tay, "Lần này, chúng ta nhất định phải đoạt được đơn hàng này trước khi nha đầu kia chiếm được."
Nghe thấy hai chữ "nha đầu", động tác gảy bàn tính của chưởng quầy cứng lại, vành tai giật giật, nghiêm mặt nói: "Tới rồi."
Tiểu nhị hưng phấn nhảy dựng lên, giữ lấy một bên cánh cửa mở, dõi mắt nhìn vào sâu trong gió tuyết.
Gió tuyết quá lớn, người tới căn bản không có biện pháp cầm đèn lồng chiếu sáng, chỉ có thể dựa vào ánh sáng hiu hắt từ khách điếm để dò đường. Lúc đoàn người đến gần khách điếm, tiểu nhị đã đoán được có mấy người tới.
Tuy trên người bọn họ đều che bằng áo tơi, nhưng từ thân hình có thể mơ hồ nhìn ra nam nữ.
Hai nam, hai nữ.
Tiểu nhị tinh mắt, thoáng nhìn trong đó có một người lộ ra nửa làn váy sam, trên váy có thêu một đóa kim liên, tiểu nhị đã biết được mấy người này cũng không phải là sơn dương đợi làm thịt đêm nay.
"Khách quan, mời vào trong." Tiểu nhị biết đám người đến từ Thiên Phật Môn, nếu không có chuyện tất yếu, bọn họ sẽ không trêu vào đám người của tứ đại thế gia.
Chưởng quầy đưa một ánh mắt cho tiểu nhị, "Đêm nay gió to tuyết lớn, sẽ có dã thú lui tới, ngươi mang mấy vị khách quan đến mấy gian ở sâu bên trong, có thể an tâm ngủ hơn chút."
Tiểu nhị gật đầu, "Được!" Nói xong, liền dẫn bốn người xuyên qua tiền đường, đi vào sâu trong hậu viện.
Tận cùng bên trong vừa vặn có hai gian thượng phòng, tiểu nhị đưa hai nam khách quan vào gian bên trái trước, đốt sáng ánh đèn, liền lui ra ngoài, tiến vào gian bên phải này, cũng đốt sáng ánh đèn giữa phòng.
Ánh đèn chiếu sáng toàn bộ gian phòng, cuối cùng Thẩm Y cũng tháo chiếc nón rộng vành xuống, đứng ngoài cửa phủi hết tuyết đọng bên trên, cũng cởi áo tơi trên người, gác ở ngoài phòng.
Cô nương đi cùng cũng giống như Thẩm Y, cởi áo tơi nón cói, mới đi theo Thẩm Y vào phòng.
Đệ tử Thiên Phật Môn xưa nay thanh nhã, hiện giờ tiểu nhị được nhìn thấy, quả nhiên không sai.
Đặc biệt là Thẩm Y, tiểu nhị chỉ cảm thấy trên người cô nương này lộ ra một tia hàn ý cách người ngàn dặm, khí chất lạnh lẽo, giống như tượng Phật bằng đá trong chùa.
Dường như cảm nhận được tiểu nhị chăm chú nhìn, Thẩm Y lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, tiểu nhị liền rụt cổ, vội vàng khép cửa phòng lại, mới dám thở phào một hơi.
Không phải chỉ là một tiểu nha đầu của Thiên Phật Môn thôi sao, hắn sợ cái gì chứ? Chờ tiểu nhị phục hồi tinh thần, nhịn không được âm thầm tự giễu, dàn xếp bên này xong, hắn liền muốn chạy về chính đường, giúp đỡ chưởng quầy làm việc.
Thẩm Y nghe thấy tiếng bước chân của tiểu nhị đã đi xa, nàng nhìn về phía sư muội bên cạnh, "Tiểu Đường, đêm nay đừng ngủ quá say, tiểu nhị này là kẻ biết võ công, nói vậy chưởng quầy kia cũng biết."
Sư muội cười nói: "Được, đều nghe sư tỷ." Nói xong, nàng ngây thơ cười với Thẩm Y. Người này cũng không phải ai khác, chính là tiểu sư muội mà Thẩm Y thương yêu nhất trong sư môn, Tề Tiểu Đường.
Thẩm Y hơi hơi mỉm cười, quay đầu lại nhìn lướt qua gian thượng phòng, coi như cũng thu thập sạch sẽ. Nàng vừa muốn đi qua chỉnh đệm giường, lại cực kỳ nhạy bén mà bắt được tiếng binh khí rút ra khỏi vỏ chợt loé lên trong gió tuyết.
"Tiểu Đường, ở lại nơi này, ta đi ra ngoài nhìn thử." Thẩm Y cúi đầu kiểm tra túi kim châm treo bên hông một lần, xác nhận bên trong vẫn đủ mười hai cây kim châm, liền chuẩn bị mở cửa phòng đi ra ngoài nhìn một cái.
Tề Tiểu Đường vội vàng đè cửa phòng lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Sư tỷ, vẫn là ở lại nơi này đi."
"Lỡ như là nhắm vào chúng ta, trốn tránh cũng sẽ chết." Thẩm Y nghiêm túc nói, đưa một ánh mắt cho Tề Tiểu Đường, "Ngươi đi nói với các sư đệ, làm bọn họ có ngủ cũng cảnh giác một chút, ta đi thăm dò rồi về ngay." Nàng đã quyết định chủ ý, nếu khách điếm này thật sự là hắc điếm, hôm nay nàng liền vì dân trừ hại, tiên hạ thủ vi cường.
Thân thể nàng cực nhanh, mũi chân đạp mạnh phiến đá, liền lướt trên hành lang mái hiên như én bay, nàng cúi người nhìn lướt qua, xác nhận cũng không có bất thường, liền nhanh chóng tiếp tục lướt về phía chính đường.
Chính đường khách điếm có chừng hai tầng, tầng trên tổng cộng tám gian phòng nhỏ không cửa, chỉ sắp xếp bàn ghế, khách nhân muốn an tĩnh thường thích ở chỗ này dùng cơm. Đêm nay đã là đêm khuya, bên trong chính đường chỉ đặt một chiếc đèn trên quầy, ánh sáng mờ nhạt chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng một nửa dưới lầu, cho nên lầu hai cơ hồ là bao phủ trong bóng đêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!