Sau khi vượt qua kỳ thi nhỏ, Thẩm Y ở Thiên Phật Môn đã có thêm một vị sư phụ, đường chủ của Niêm Hoa Đường, Đàn Vũ. Vị sư phụ này xác thật ít nói, nếu có thể sử dụng một chữ để nói, tuyệt đối sẽ không dùng đến một câu.
Thẩm Y năm xưa mang theo lòng kính trọng vô bờ bước vào môn hạ Kim Châm Đường, hôm nay tâm tình đã khác, chỉ cầu có thể ở Niêm Hoa Đường tăng cường võ nghệ, kỳ thi nhỏ năm tới sẽ lọt vào ba hạng đầu, trở thành quan môn đệ tử của chưởng môn công tử Tát Châu.
Thiên Phật Môn thu nhận nàng, hơn phân nửa là vì 《Âm Thực Quyết》 trong tay tỷ tỷ, chỉ cần một ngày không có tung tích của tỷ tỷ, nàng liền có thể giả vờ không biết gì mà tồn tại ở Thiên Phật Môn. Thẩm Y đã sớm có tính toán, nếu Thiên Phật Môn có ý đề phòng nàng, nhất định sẽ không truyền dạy Niêm Hoa Chưởng một cách tử tế. Nhưng đệ tử Niêm Hoa Chưởng có hơn sáu mươi người, sẽ luôn có người học được toàn bộ, nàng lén tìm bọn họ trao đổi võ nghệ, chắc hẳn có thể học được mấy chiêu thức không được dạy.
Trừ phi, sư phụ Đàn Vũ cố ý, âm thầm bảo các sư huynh sư tỷ không được trao đổi với nàng.
Tạ công tử sau khi xem xong lễ nhập Đường, cười nói với Thẩm Y: "Mùng một tháng Giêng, Phong Nguyệt Lâu sẽ tổ chức tiệc trên trấn Thiên Phật, đến lúc đó ta sẽ phái người tới đón nàng."
Thẩm Y vốn định cự tuyệt, nhưng hôm nay rõ ràng Tạ công tử đến đây để làm chỗ dựa cho nàng, nếu nàng trực tiếp từ chối Tạ công tử, ngược lại sẽ làm sư môn sinh nghi.
"Sư phụ, đệ tử có thể đi không?" Nàng ra vẻ thành thật, tượng trưng hỏi Đàn Vũ.
Đàn Vũ lạnh lùng cười, "Tùy ngươi." Hai chữ vô cùng đơn giản, ai cũng có thể nghe ra, hẳn là "Ngươi dám đi thử xem?"
Dạ Ly Tước không mặn không nhạt nói một câu, "Chà chà, quy củ của Thiên Phật Môn thật nhiều, ngày sau mà nhớ Thẩm cô nương, chỉ sợ ngay cả mặt cũng khó thấy được nha."
Tạ công tử ngẩng đầu trừng Dạ Ly Tước, "Ngươi bớt nói một câu!"
Dạ Ly Tước khanh khách cười khẽ, "Vâng, công tử."
Tạ công tử thu sạch ý cười trên mặt, ôm quyền nói với Đàn Vũ: "Vừa rồi tại hạ mạo muội, xác thật nên hỏi Đàn đường chủ trước, rồi mới hỏi Thẩm cô nương."
Đàn Vũ được Tạ công tử cho bậc thang, nếu còn không bước xuống, không khỏi quá không nể mặt Tạ công tử.
"Tạ công tử nói quá rồi." Nói xong, Đàn Vũ nhìn về phía Thẩm Y, "Thẩm Y, mùng một tháng Giêng, ta cho phép ngươi một ngày ra ngoài, cần phải chú ý cử chỉ, đừng có hủy hoại thanh danh." Nàng cố ý cường điệu hai chữ cuối cùng.
Tuy Thẩm Y nghe thấy chói tai, vẫn nhất bái với Đàn Vũ, "Vâng, sư phụ."
"Được, mùng một tháng Giêng, ngươi tới đón Thẩm cô nương." Tạ công tử chán ghét nhìn Dạ Ly Tước, hôm nay diễn một màn như vậy, lúc này hắn cảm thấy toàn thân nơi nào cũng không thoải mái.
Dạ Ly Tước vui vẻ nhận lời, nũng nịu nói: "Vâng vâng vâng, công tử nói thế nào thì là thế đó."
Đừng nói là Tạ công tử, ngay cả Thẩm Y cũng không nghe nổi nàng ấy ngượng ngùng giả tạo như vậy, đáy lòng nhịn không được mắng một câu, "Không đứng đắn!"
Sau khi Tạ công tử mang theo hai người hầu rời khỏi Thiên Phật Môn, Đàn Vũ liền mang ba đệ tử mới vào Đường nghe giảng. Ngày thứ nhất học một ít chưởng pháp cơ bản, Đàn Vũ không có gì giấu giếm, những chưởng pháp này là cơ sở của Niêm Hoa Chưởng, đệ tử bình thường đều phải luyện một tháng, mới có thể học được chiêu thức Niêm Hoa Chưởng đầu tiên "Thải Kim Liên".
Chưởng pháp của Niêm Hoa Chưởng có tổng cộng chín thức, càng về sau yêu cầu về nội lực cùng thân pháp sẽ càng cao, đệ tử nhập môn ba năm có thể học xong chưởng thứ năm đã là người có tư chất thượng thừa. Vì vậy Đàn Vũ căn bản không lo lắng Thẩm Y có thể học được toàn bộ chưởng pháp trong môn, không hơn mười năm, tuyệt đối không có khả năng.
Còn về phần nàng ta còn có thể sống đến mười năm hay không, phải xem Dạ Ly Tước xuất hiện khi nào. Một khi bắt được Dạ Ly Tước, liền có thể hỏi được tung tích của Thẩm Liên, đến lúc đó chỉ cần 《Âm Thực Quyết 》 rơi vào tay, giấu Tạ công tử âm thầm giải quyết Thẩm Y, Tạ công tử cũng sẽ không tra đến đầu bọn họ. Huống hồ, thâm tình của nam tử chỉ là thoáng qua, xung quanh Tạ công tử có nhiều mỹ nhân như vậy, Đàn Vũ không tin Tạ công tử sẽ nhớ mãi không quên Thẩm Y.
Lại nói đến Dạ Ly Tước đi theo Tạ công tử rời khỏi Thiên Phật Môn, mới vừa đi lên núi, Dạ Ly Tước liền buông lỏng tay, để một cái người hầu khác đẩy xe lăn gỗ đi trước.
Tạ công tử ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở: "Đã nói rồi, sao chỉ hầu hạ một nửa thì không làm nữa?"
Dạ Ly Tước cười khẽ, ghét bỏ mặt nạ trên mặt khó chịu, dứt khoát tháo xuống, hít một hơi thật sâu, "Tiểu Tạ, ngươi biết ta là người từ trước đến nay nói chuyện không giữ lời."
"Lừa quỷ à! Chỉ nói chuyện không giữ lời với ta!" Tuy rằng Tạ công tử vạch trần lời nói dối của nàng, lại không dám thật sự nói nặng, "Tỷ tỷ tốt, thỉnh thoảng cũng chiều ta một lần đi."
"Chiều ngươi?" Dạ Ly Tước ra hiệu cho người hầu dừng đẩy xe, nàng đi đến sau xe lăn, duỗi tay vòng lên cổ Tạ công tử, "Giống như vậy?"
Vành tai Tạ công tử nháy mắt đỏ bừng, còn không hưởng thụ đủ, Dạ Ly Tước đột nhiên siết chặt hai tay, thoáng chốc làm hắn hít thở không thông, hắn vội vàng xin tha: "Ta…… Ta sai rồi…… Dạ tỷ tỷ……"
Dạ Ly Tước hài lòng buông lỏng cánh tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt hắn, "Tham lam không tốt."
Tạ công tử cười khổ, "Là người thì sẽ luôn tham lam."
"Ừ, cũng nói thật." Dạ Ly Tước đặt mặt nạ lên đầu gối hắn, đứng thẳng dậy, đẩy xe lăn của hắn tiếp tục đi. Hôm nay tâm tình của nàng có vẻ không tồi, liền chiều theo tiểu Tạ một lần, "Hôm nay làm việc không tệ, tỷ tỷ ta sẽ đẩy ngươi một đoạn đường, về Phong Nguyệt Lâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!