Khi Thẩm Y trở về, đồng môn đều đã rút thăm xong. Nàng cầm lấy thẻ tre cuối cùng, dựa theo quy định đi đến vị trí đứng của thăm tre số hai, lúc này nàng mới phát hiện, lần này nàng phải đối đầu với đệ tử có tiếng tăm cao thứ hai, sư huynh Trần Kỳ.
"Vòng thứ ba, trận đầu tiên, Trần Kỳ đánh với Thẩm Y." Sư tỷ truyền lệnh cao giọng hô, đưa ánh mắt nhìn về phía hai người.
Trần Kỳ ước chừng hai mươi, khí phách hừng hực, hắn ôm quyền nói với Thẩm Y: "Thẩm sư muội, mời."
"Trần sư huynh, mời." Thẩm Y đáp lễ, cùng Trần Kỳ bước lên võ đài.
Sau khi hai người hành lễ cúi chào, tay cầm mộc châm vào tư thế.
Mới vừa rồi Trần Kỳ nhìn thấy Thẩm Y dùng một chiêu đã thắng được Tống Dục, tự nghĩ không thể khinh thường sư muội này.
"Để ý."
Trần Kỳ nhắc nhở Thẩm Y một câu, thân thể đã động, mộc châm trong tay xoay tròn như bánh xe, đánh úp tới trước mặt Thẩm Y. Thẩm Y dùng chiêu diều hâu xoay người né một đòn này. Chiêu này của Trần Kỳ vốn là hư chiêu, thân thể thoắt biến, ném mộc châm về phía ngực Thẩm Y đang xoay người trên không.
Mọi người đều biết thân pháp cùng chiêu thức của Thẩm Y không đồng bộ, cho nên lúc nàng đang trên không, nhất định không đổi được chiêu thức né tránh.
Thẩm Y vốn cũng nghĩ rằng mình không né được, nàng theo bản năng cưỡng ép vận nội lực, vội vàng đỡ mộc châm, mộc châm trong tay nàng lại chuẩn xác không lệch đụng phải mộc châm của Trần Kỳ, thậm chí một chớp mắt đã đánh vỡ mộc châm ngay tại chỗ.
Trần Kỳ kinh hãi, Thẩm Y cũng âm thầm kinh hãi.
Ngày ấy Dạ Ly Tước giúp nàng nắn xương, hơn nữa hiệu quả từ bí dược của Thương Minh Giáo, hiện giờ võ nghệ của nàng lại tiến bộ đến như vậy!
Nghĩ đến đây, dư quang của Thẩm Y nhịn không được nhìn về phía Dạ Ly Tước một cái.
Lúc này Dạ Ly Tước đứng phía sau Tạ công tử, không hề chớp mắt mà nhìn về bên này. Tựa như nàng ấy đã nói, có nàng ấy, nhất định sẽ không thua.
Trái tim Thẩm Y ấm áp, cảm giác an tâm đã lâu không có ập vào trong lòng, khóe miệng bất giác cong lên.
"Đẹp lắm."
Dạ Ly Tước nhịn không được bật cười, tiếng khen ngợi nho nhỏ truyền vào tai Tạ công tử. Tạ công tử ngẩng đầu nhìn nàng, ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở nàng chớ có "lỗ mãng".
Tuy rằng mộc châm đã vỡ vụn, lại không tính Trần Kỳ bại trận.
Hai người trên võ đài tạm dừng giao chiến, sư tỷ truyền lệnh một lần nữa cầm mộc châm tới, sau khi đưa cho Trần Kỳ, hai người tiếp tục đánh.
Đàm Vân vốn tưởng rằng Trần Kỳ có thể ngăn Thẩm Y tại vòng thứ ba, nhưng vừa rồi một đòn kia kỳ thật đã phân thắng bại. Nội lực của Thẩm Y tuyệt đối cao hơn Trần Kỳ, không quá mười chiêu, Trần Kỳ nhất định sẽ bại trận.
Không, kỳ thật là nàng nghĩ nhiều. Trần Kỳ lại ra trận lần nữa, căn bản không dùng đến mười chiêu, đã bị mộc châm trong tay Thẩm Y dí vào yết hầu.
"Sư huynh nương tay rồi." Thẩm Y nhẹ giọng nói.
Trần Kỳ chỉ cảm thấy xấu hổ, vội vàng ôm quyền với Thẩm Y, mặt xám mày tro xuống võ đài, lui vào sâu trong đám đệ tử, vẫn luôn cúi đầu.
Thẩm Y từ trên võ đài đi xuống, ánh mắt mọi người nhìn nàng đều đã thay đổi. Ngày thường đám đồng môn xem nhẹ võ công của nàng, đáy mắt cuối cùng đã xuất hiện tia kính nể hiếm hoi.
Tề Tiểu Đường tiến lên nắm lấy cổ tay Thẩm Y, vui mừng nói: "Sư tỷ thật sự quá lợi hại!"
Thẩm Y vội nói: "Xuỵt, nói những lời này không tốt."
Tề Tiểu Đường hạ giọng theo nàng, cười nói: "Không nói, không nói, ta đều nghe sư tỷ!"
Thẩm Y không đáp lại, nàng lui vào trong nhóm đồng môn, thừa dịp sự chú ý của đồng môn bị trận tỷ thí thứ hai hấp dẫn, nghiêng mặt nhìn Dạ Ly Tước.
Nàng xác thật thiếu nàng ấy một câu "Cảm ơn".
Hai tròng mắt bên dưới mặt nạ đong đầy ý cười như gió Xuân, Dạ Ly Tước dường như biết nàng ấy sẽ nhìn nàng, hơi hơi ngẩng đầu nhìn lại. Nàng cũng không muốn Thẩm Y "cảm ơn", chỉ muốn nhìn thêm Thẩm Y tươi cười vài lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!