Thẩm Y không trả lời Dạ Ly Tước, nàng bước nhanh đến gần nàng ấy, không nói hai lời, liền kéo cổ áo Dạ Ly Tước ra, nhìn thấy phía dưới có quấn băng gạc, mùi thuốc xông vào mũi, có lẽ miệng vết thương đều đã được xử lý.
Dạ Ly Tước nghiền ngẫm nhướng mày, "Ai dạy ngươi khinh bạc người khác như vậy nha? Cũng không biết thương hoa tiếc……"
"Câm miệng!" Thẩm Y buông lỏng tay, chỉ vội vàng kéo lại cổ áo cho nàng ấy một chút, rồi cúi đầu lấy một hộp kim sang dược ra, nhét vào lòng bàn tay nàng ấy, cảnh cáo: "Không được lại tự tiện lẻn vào Thiên Phật Môn!" Giọng nói vừa dứt, nhìn thấy bộ dáng Dạ Ly Tước không để trong lòng, nàng nhịn không được nắm lấy cổ áo của nàng ấy, "Dạ Ly Tước, ngươi có nghe thấy không!"
Dạ Ly Tước hơi hơi ngẩng đầu, cố ý thở dài một hơi, "Bổn cô nương từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, người khác càng mắng ta phải làm thế nào, ta sẽ càng không làm như thế."
"Ngươi!" Thẩm Y cũng từng chứng kiến tính tình lúc này lúc kia của nàng ấy, thu lại bảy phần hung dữ, ngữ khí nhu hòa hơn, "Ngươi tự tiện xông vào Thiên Phật Môn, đã kinh động chưởng môn công tử, ngươi lại tiếp tục như vậy, chỉ sợ khó có thể toàn thân thoát ra." Lúc này đây, Dạ Ly Tước đã nghiêm túc hơn, nhưng ý cười vũ mị kia của nàng ấy lại làm gương mặt Thẩm Y càng nóng lên, "Ngươi còn cười!"
Dạ Ly Tước không kiêng nể gì mà cười thành tiếng, "Ngươi không nỡ nhìn ta chết, ta vui vẻ, tự nhiên sẽ cười."
"Nói hươu nói vượn! Ta chỉ sợ tung tích của a tỷ bị mất……" Thanh âm của Thẩm Y trở nên nhỏ dần, nàng rõ ràng đúng lý hợp tình, nhưng nói đến mấy chữ sau, nàng lại có vài phần chột dạ. Nàng cũng không biết là giận Dạ Ly Tước, hay là giận chính mình, dứt khoát thả lỏng cổ áo Dạ Ly Tước, quay người đi, "Ai quan tâm ngươi tin hay không!"
Hơi thở của Dạ Ly Tước bỗng nhiên sượt qua vành tai nàng, Thẩm Y vội nhảy sang một bên, cảnh giác nói: "Yêu nữ! Ngươi muốn làm cái gì?"
"Đoán xem?" Dạ Ly Tước bình tĩnh ung dung ngồi xuống bên bàn, đặt kim sang dược trong tay xuống, rót cho chính mình một ly rượu, đang muốn uống cạn, đã bị Thẩm Y nắm chặt cổ tay.
Thẩm Y đoạt được ly rượu của nàng ấy, nghiêm túc nhìn Dạ Ly Tước, "Có thương tích còn uống rượu! Ngươi thật sự không muốn sống nữa?!"
Dạ Ly Tước chống cằm, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, "A tỷ của ngươi cũng nói ta như vậy, nhưng không uống rượu, ta thật sự sẽ chết." Nói xong, bắt chước vẽ hồ lô cũng nói một câu, "Ai quan tâm ngươi tin hay không."
Thẩm Y nghe nàng ấy nhắc đến a tỷ, thốt ra câu hỏi: "A tỷ rốt cuộc ở nơi nào?"
"Cơ duyên chưa tới, không thể nói." Dạ Ly Tước khẽ cười một tiếng, chỉ nhẹ nhàng búng tay, Thẩm Y cảm thấy đau nhói, không thể không buông lỏng cổ tay của nàng ấy. Dạ Ly Tước khẽ mở môi đỏ, cực kỳ thư thái mà nhấp một ngụm rượu. Nuốt xuống hớp rượu này, nàng ấy liếm một chút khóe miệng còn sót chút rượu, chuyển mắt nhìn về phía Thẩm Y, ý cười nồng hơn ban nãy rất nhiều, "Ngươi nói cho ta trước, trở về cùng sư môn công đạo cái gì, sao bọn họ lại phái Bồ Tát Tướng âm thầm "bảo hộ" ngươi?"
Thẩm Y ngẩn ra một chút, "Có Bồ Tát Tướng bảo hộ ta?"
"Ừ." Dạ Ly Tước gật đầu, "Nếu không phải tò mò cái này, vì sao ta lại muốn tiểu Tạ mời ngươi vào đây?"
Ánh mắt Thẩm Y tối sầm, dường như nghĩ tới cái gì, "Ta không thể ở chỗ này lâu!" Nàng xoay người đi vài bước, lại lấy ra một hộp kim sang dược từ trong túi tiền, nghiêng người ném cho Dạ Ly Tước, "Bọn họ nhằm vào ngươi, ngươi tự cầu phúc!"
Dạ Ly Tước tiếp được hộp thuốc, cười nói: "Y Y, ngươi không thể giống như a tỷ của ngươi đối xử với ta dịu dàng một chút sao?"
Thẩm Y liếc mắt nhìn Dạ Ly Tước một cái, trầm giọng nói: "Không thể."
"Nếu không phải Thương Minh Giáo diệt Dương Uy tiêu cục, hung thủ liền chỉ có thể là người của tứ đại thế gia." Ý cười của Dạ Ly Tước hoàn toàn biến mất, trịnh trọng nói ra sự thật này, "Thậm chí có thể là sư môn Thiên Phật Môn của ngươi."
"Căn cứ vào đâu?" Thẩm Y lạnh giọng hỏi lại.
Dạ Ly Tước chậm rãi rót cho chính mình một ly rượu, cười nhạo: "Năm đó Khô Thiền đại sư bế quan tu luyện 《Âm Thực Quyết》, được các chưởng môn công tử của tứ đại thế gia hộ pháp. Sau đó thành chủ Doanh Quan đánh lén đắc thủ, lại bị tứ đại thế gia đuổi giết, đến lúc rơi vào đường cùng, liền ủy thác 《Âm Thực Quyết》 cho Dương Uy tiêu cục các ngươi. Thành chủ lo lắng chuyến bảo tiêu này không thuận lợi, còn đặc biệt phái người âm thầm hộ tống, ta là một trong số đó."
Trong giọng nói của Dạ Ly Tước lộ ra một tia hàn ý, hàn ý như gió Bắc lạnh thấu xương, rất nhanh làm cõi lòng Thẩm Y cũng buốt giá.
"Tuyệt học mà Thiên Phật Môn đắc ý ngoại trừ Niêm Hoa Chưởng, chính là y thuật của Tố Vấn Đường." Câu nói kế tiếp của Dạ Ly Tước càng như là dao cắt vào tim, "Gân cốt của ngươi sai lệch, lúc bọn họ cứu ngươi không có khả năng không biết, lại mặc kệ ngươi giống như kẻ ngốc mà khổ luyện ba năm, ha, ngươi nói xem bọn họ cất giấu tâm tư gì?"
Thẩm Y hít vào một ngụm khí lạnh, ít nhất ba năm này, nàng vẫn luôn xem Thiên Phật Môn giống như nhà của mình. Nếu đúng như Dạ Ly Tước nói, thật đúng trò cười quá lớn.
"Nếu không chỉ có một mình Thiên Phật Môn tham dự, việc này có thể càng phức tạp." Dạ Ly Tước lại nói thêm một câu.
Thẩm Y nắm tay, cắn răng gằn từng chữ: "Kẻ dính máu của Dương Uy tiêu cục, cần phải nợ máu trả bằng máu."
Dạ Ly Tước uống ly rượu kia, khóe miệng hơi hơi cong lên, "Ngươi lấy cái gì để báo thù?"
Thẩm Y suy sụp quay mặt qua chỗ khác, Dạ Ly Tước chỉ cần một chiêu đã có thể lấy mạng nàng, nàng lấy cái gì báo thù?
Dạ Ly Tước lại rót một ly rượu, đứng dậy đưa cho Thẩm Y, nhẹ giọng an ủi, "Đừng sợ, còn có ta mà."
"Ngươi muốn như thế nào?" Thẩm Y tiếp nhận ly rượu kia, thời điểm này nàng xác thật cần một người như Dạ Ly Tước giúp đỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!