Từ Thiên Phật Môn đi về hướng Bắc mười dặm, chính là trấn Thiên Phật được Thiên Phật Môn bảo hộ nhiều năm, cũng là thị trấn lớn nhất Tây Cương. Mỗi năm đoàn thương nhân lui tới thị trấn không ngớt, chính giữa có một gian hiệu thuốc lớn nhất chính là hiệu thuốc Diệu Thủ.
Hiệu thuốc Diệu Thủ có tổng cộng chín gian, tấm biển khắc hai chữ "Diệu Thủ" treo ngay gian lớn nhất ở trung tâm.
Đối diện hiệu thuốc lại là nơi nháo nhiệt nhất trấn Thiên Phật, Phong Nguyệt Lâu. Mỗi ngày đều có những nữ tử thanh xuân trang điểm lộng lẫy, hoặc phong tình vạn chủng dựa vào tiểu lâu, hoặc rêu rao tươi cười như hoa ra cửa đón chào, không khí náo nhiệt trong tiếng cười đùa vui vẻ không dứt.
Những nữ tử này cũng không phải là quán kỹ, mà là những thanh quan nhân bán nghệ không bán thân. Ngày thường phụ trách mời chào khách nhân đến tửu lầu mua say, nói ra cũng kỳ lạ, Phong Nguyệt Lâu đã mở rất nhiều năm, nhưng chưa hề phát sinh việc khách nhân mượn say gây rối. Lão bản của tửu lầu là một công tử tàn tật luôn ngồi trên ghế gỗ, ngày thường ôn hoà lễ độ, cũng chưa từng thấy hắn đỏ mặt tức giận với ai.
Một người như vậy, lại nắm giữ toàn bộ Phong Nguyệt Lâu, không ít người giang hồ đều tò mò xuất thân của hắn. Có mấy kẻ gan lớn cũng từng đến thử bản lĩnh của vị công tử này, chỉ mới định động thủ, đã bị đạn châu của hắn đánh trúng ma huyệt, chớp mắt tê liệt quỳ gối trước mặt công tử.
Thiên Phật Môn cũng từng phái người đến tìm hiểu tình huống, công tử vui vẻ tiếp đãi vị Bồ Tát Tướng đó, cũng không biết nói gì, sau khi Bồ Tát Tướng trở về báo cáo, Thiên Phật Môn liền không còn quản chuyện của Phong Nguyệt Lâu nữa.
Trấn Thiên Phật có quan phủ, công tử của Phong Nguyệt Lâu dường như có quan hệ rất tốt với quan phủ, tri phủ đại nhân thấy hắn, cũng cung cung kính kính, không dám bày ra kiểu cách nhà quan gì.
Hôm nay bên ngoài tuyết rơi vụn vặt, thỉnh thoảng có vài mảnh từ dưới hiên bay vào cửa sổ nhỏ hé mở trên Phong Nguyệt Lâu, rơi xuống mặt đất, hóa thành một chút mát lạnh.
"Tiểu Tạ, nơi này của ngươi làm ăn càng ngày càng tốt nha." Nữ tử kia trời sinh yêu mị, tóc đen như thác nước chỉ dùng một sợ tơ hồng thắt lại, tùy ý rũ trên eo. Nàng đứng trước cửa sổ, trên người choàng một kiện áo lông bạch hồ, câu bầu rượu ngửa đầu uống một ngụm, híp đôi mắt hoa đào nhìn lại đây, "Rượu lại càng ngày càng uống không ngon."
Phong Nguyệt công tử họ Tạ, không ai biết hắn tên gì, đám thương gia bán rượu gọi hắn Tạ lão bản, người giang hồ cũng tôn xưng hắn một tiếng Tạ công tử, còn cái người bằng hữu giang hồ Dạ Ly Tước trêu ghẹo rượu của hắn uống không ngon, luôn cả gan làm loạn mà gọi hắn "Tiểu Tạ".
Cũng chỉ có một mình Dạ Ly Tước gọi hắn như thế.
Tạ công tử thong dong cầm một bầu rượu khác tới, cực kỳ tao nhã mà rót đầy một chén, "Dạ tỷ tỷ không ngại nếm thử chén rượu này."
Cánh mũi Dạ Ly Tước khẽ nhúc nhích, ba năm này, nàng uống qua vô số rượu ngon, một ly này của Tạ công tử, nàng cách thật xa cũng ngửi thấy được mùi rượu say lòng người.
"Rượu này cũng không rẻ nhỉ?" Dạ Ly Tước buông bầu rượu trong tay, đến gần Tạ công tử, cầm lấy chén rượu cũng không vội vã uống hết.
Tạ công tử ngẩng đầu nhìn nàng, ý cười ấm áp, "Rượu ở chỗ ta, ngươi cứ tùy tiện uống, ta không lấy một xu." Đổi lại người khác, Tạ công tử nhất định sẽ tính toán chi li.
Dạ Ly Tước chỉ nếm qua một ngụm, mi tâm liền nhíu lại.
Tạ công tử nghiêm túc hỏi: "Vẫn không ngon?"
"Rượu ngon, nhưng miệng vết thương cũng đau." Dạ Ly Tước nói, đặt chén rượu xuống, vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay được quấn băng gạc, "Ngươi đắp thuốc trị thương gì cho ta, nóng đau quá."
Tạ công tử trợn mắt liếc nàng một cái, "Tối hôm qua ngươi bị thương nặng như vậy, không có thuốc trị thương tốt nhất này, ngươi còn có thể đứng ở nơi này uống rượu à?" Nói xong, thanh âm của hắn hơi trầm xuông, "Đang yên đang lành vì sao phải tự tiện xông vào Thiên Phật Môn? Uy lực của Lưới Lung Linh chỗ bọn họ, cũng may là ngươi, nếu không, làm sao còn mạng trở về?"
Dạ Ly Tước ngạo nghễ ngồi lên bàn, hai chân hơi đung đưa, một đôi giày đỏ lay động theo nhịp, "Tất nhiên là đi làm chính sự."
"Chuyện làm ăn của Võng Lượng Thành?" Tạ công tử tò mò hỏi.
Dạ Ly Tước lắc đầu, "Một hứa hẹn."
Nỗi lòng Tạ công tử phức tạp, "Chuyện của Dương Uy tiêu cục, kỳ thật không liên quan đến ngươi."
"Ta đã đáp ứng, nhất định phải làm được." Dạ Ly Tước sẽ không để chính mình luôn hãm vào trong cảm xúc rầu rĩ, khóe miệng nàng cong lên, cười lạnh nói: "Rõ ràng Y Y ở ngay dưới mí mắt của ngươi, ngươi cũng không báo cho ta một tiếng, hại ta đi khắp Nam Bắc tìm kiếm thật lâu."
Tạ công tử chỉ cảm thấy oan uổng, "Ta làm sao biết nàng ấy ở trong Thiên Phật Môn?"
"Nể tình tối hôm qua ngươi cứu ta một mạng, xem như hoà." Dạ Ly Tước cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, tâm tình dường như đột nhiên vui vẻ.
Tạ công tử nói đầy ẩn ý, "Ngươi và ta có thể hoà được sao?"
"Được! Ta cũng không cần ngươi lấy thân báo đáp." Dạ Ly Tước sợ nhất hắn thâm tình chân thành nhìn mình, "Năm đó chẳng qua là gặp chuyện bất bình, thuận tay thu thập mấy kẻ đáng chết mà thôi."
Tạ công tử khẽ cười, "Phải để một sát thủ Võng Lượng Thành gặp chuyện bất bình, thật ra là may mắn của ta."
"Làm bạn uống rượu với ta không tốt sao?" Dạ Ly Tước lại vẽ ra giới hạn một lần nữa, "Sau lưng ta lúc nào cũng có mấy tiểu quỷ đi theo đòi mạng, nói không chừng ngày nào đó sẽ phơi thây ven đường, chờ ngươi nhặt xác cho ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!