Chương 11: (Vô Đề)

"Hôm nay đi đến nửa đường, bỗng nhiên nhớ ra hôm nay là một ngày đặc biệt, liền bắt một con thỏ tặng ngươi, nếu ngươi không thích, có thể cho nó một đao, đưa nó đi gặp Diêm Vương!"

Gió lạnh thổi đến, Thẩm Y phục hồi tinh thần lại từ trong kinh sợ, theo bản năng ôm thỏ con vào trong ngực sưởi ấm, trong đầu chợt hiện lên câu nói của Dạ Ly Tước.

Ngày đặc biệt?

Thẩm Y nghĩ lại hôm nay là ngày mấy, đột nhiên thân thể chấn động, cuối cùng nhớ ra hôm nay là sinh nhật của nàng.

Mùng Tám tháng Mười Hai.

Nếu ba năm trước đây Dương Uy tiêu cục không xảy ra chuyện, nàng sẽ nhớ rõ sinh nhật của chính mình. Nhưng mà, phụ mẫu chết thảm, a tỷ không rõ tung tích, sinh nhật nàng một mình nàng nhớ rõ thì có tác dụng gì? Cho nên, nàng đã sớm quên mất sinh nhật của chính mình, nếu không phải tối nay Dạ Ly Tước đột nhiên nhắc tới, chỉ sợ nàng căn bản nghĩ không ra.

Nói chính xác hơn, toàn bộ Thiên Phật môn, không có một người biết hôm nay là sinh nhật của nàng.

Thỏ con trong vòng tay Thẩm Y rất nhanh đã ấm lên, nó giật giật đầu, cọ cọ vào ngực Thẩm Y.

Thẩm Y nhớ rõ khi còn bé đã lén lút nuôi một con thỏ con trong hậu viện cùng a tỷ. Con thỏ kia không trắng như con thỏ này, trên người có vài đốm xám, trong đó có một đốm ở ngay trên chóp mũi của nó. Mỗi lần nó ăn cỏ, chóp mũi rung rinh theo cử động của ba cánh môi nhỏ, rơi vào đáy mắt, lại có vài phần buồn cười.

Sau đó, cũng không biết là kẻ xấu xa nào trộm mất thỏ con, ngày ấy Thẩm Y tìm không thấy, khóc đến nỗi trái tim tỷ tỷ cũng tan nát. Thẩm Liên lớn hơn nàng hai tuổi, cũng cao hơn nàng một cái đầu, nàng ấy ngồi xổm trước mặt Thẩm Y, giơ tay xoa xoa đầu Thẩm Y, dịu dàng dỗ dành: "Y Y đừng khóc, tỷ tỷ mang ngươi đi bắt một con khác, được không?"

"Không được." Thẩm Y một bên nức nở, một bên kiên định lắc đầu.

Thẩm Liên nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"

Thẩm Y hít hít cái mũi, nghiêm túc nói: "Thỏ con cũng có cha mẹ, nếu tụi mình bắt nó về, cha mẹ của nó sẽ lo chết mất."

Thẩm Liên dịu dàng cười cười, cúi đầu nắm vạt váy của Thẩm Y, "Vậy tỷ tỷ thêu cho ngươi một con thỏ con ở chỗ này, được không?"

"Thật ạ?!" Thẩm Y nín khóc mỉm cười.

Thẩm Liên lau nước mắt trên mặt Thẩm Y, nghiêm túc nói: "Coi như là quà sinh nhật năm nay tỷ tỷ tặng cho Y Y, được không?"

"Vâng!" Thẩm Y vĩnh viễn nhớ rõ ngày ấy nụ cười của tỷ tỷ có bao nhiêu ấm áp.

Chỉ là, con thỏ con mà tỷ tỷ thêu cho nàng đã bị máu tươi nhuộm đỏ vào cái ngày Dương Uy tiêu cục xảy ra chuyện. Khi sư phụ thay xiêm y sạch sẽ cho nàng, đã phân phó đệ tử vứt bỏ bộ xiêm y vấy máu đó.

Nàng rốt cuộc không tìm lại được.

Nhớ đến đây, Thẩm Y chỉ cảm thấy sống mũi cay cay. Hồi tưởng bộ dáng thiên chân của Dạ Ly Tước khi đưa con thỏ, chắc hẳn nàng ấy với a tỷ có giao tình rất tốt, nếu không làm sao biết được nàng thích thỏ, thậm chí còn biết hôm nay là sinh nhật của nàng.

Thẩm Y thở phào một hơi, giương mắt nhìn về phía vách núi cao ngất. Cũng không biết nàng ấy có thể an toàn vượt qua vách núi hay không? Giật mình nhận ra chính mình đang lo lắng cho yêu nữ kia, Thẩm Y vội vàng ngưng lại, lắc đầu tự nói, "Ta đang miên man suy nghĩ gì chứ? Tai họa tồn tại ngàn năm, yêu nữ kia nhất định sẽ không có việc gì!"

Sau đó, nàng ôm thỏ con trở về nơi ở.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Tiểu Đường mở mắt liền nhìn thấy trong phòng có thêm một con thỏ trắng nhỏ, không khỏi tò mò hỏi: "Thỏ con này từ đâu tới nha?"

Thẩm Y nhàn nhạt nói: "Tối hôm qua nhặt được bên suối nước nóng, thấy nó đáng thương, sợ nó bị lạnh chết bên ngoài, nên mang nó về đây." Nói xong, Thẩm Y ôm thỏ con đặt vào giỏ tre, xoa xoa đầu nó, chợt cảm thấy tâm tình thật tốt, hiếm hoi mà cong môi nhẹ nhàng cười.

Tề Tiểu Đường xoa xoa đôi mắt, cho rằng chính mình nhìn lầm rồi.

"Sư tỷ."

"Ừm?"

Thẩm Y chuyển mắt nhìn nàng, "Chuyện gì?"

"Ngươi…… cười." Tề Tiểu Đường phấn khích cười cười, " Trong ba năm nay, đây là……" Nàng bấm tay đếm đếm, "Lần thứ ba!"

Thẩm Y nghi hoặc hỏi: "Ta ít cười như vậy sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!