Dạ Ly Tước không muốn nói, nhất định không thể moi ra dù chỉ một chữ. Nàng ấy muốn đi, Thẩm Y tự nhiên cũng không giữ được.
"Hy vọng sĩ biệt tam nhật, có thể làm ta lau mắt mà nhìn."
Đây là câu cuối cùng Dạ Ly Tước nói với Thẩm Y trước khi rời đi.
Thẩm Y nhặt cây kim châm trên mặt đất lên, siết chặt kim châm nhìn về phương hướng Dạ Ly Tước rời đi, bóng dáng hồng y đã bị gió tuyết bao phủ ở cuối đường núi.
Trong lẫn ngoài căn miếu hoang này đều có thi thể đệ tử Thương Minh Giáo, nói vậy không mất bao lâu, sẽ có thêm đệ tử Thương Minh Giáo tìm tới. Nơi đây không nên ở lâu, Thẩm Y cũng lo lắng cho sự an nguy của sư muội cùng sư đệ, liền không nghĩ ngợi nữa, vội vàng chạy về Thiên Phật Môn.
Dọc theo dãy núi Tây Cương kéo dài ngàn dặm, có đến hàng ngàn ngôi chùa lớn nhỏ. Nơi này Phật pháp thịnh hành, tượng Phật vô số. Nếu nói nơi nào điêu khắc tuyệt diệu nhất, thì đó là chính là một loạt hang Phật nằm lưng chừng đỉnh núi Bồ Tát.
Không ai biết người phương nào đã điêu khắc những hang động này, cũng không ai biết vị nghệ nhân ấy đã đi nơi đâu, chỉ biết một điều là, phạm vi bốn mươi dặm quanh đỉnh núi Bồ Tát, đều là địa giới của Thiên Phật Môn, và dãy hang Phật đó là con đường nhất định phải đi qua để đến được Thiên Phật Môn.
Thiên Phật Môn hầu như được xây dựng tựa vào núi, trên vách núi hiểm trở có ba toà đình, một nửa treo lơ lửng bên ngoài, từ bên dưới nhìn lên, lầu cao đến trăm thước, phảng phất sẽ bị gió lạnh thổi bay xuống bất kỳ lúc nào.
Toà đình thấp nhất có tên là "Trạc Trần", một bên đình lơ lửng, một bên hãm sâu vào vách núi, từ trong lòng núi đánh ra một con đường đá, uốn lượn lên đến đỉnh núi. Nơi này là cổng vào Thiên Phật Môn, từ trong đình đi vào núi bảy bước, liền có một con suối chảy bốn mùa không ngừng. Toà đình này đặt tên Trạc Trần, chỉ vì khách giang hồ tới thăm nơi đây, nhất định sẽ vốc nước suối rửa tay, tẩy sạch bụi trần.
Toà đình nằm ở giữa tên là "Vô Nhai", ngày thường sẽ có hai đệ tử Niêm Hoa Đường canh gác, trông coi sơn môn. Trên đình Vô Nhai, dõi mắt trông về phía xa, có thể thu hết nửa đỉnh Bồ Tát vào đáy mắt. Thẩm Y đã từng lên trên đình Vô Nhai đứng một lát, khi đó nhìn thấy núi non hiểm trở, chỉ cảm thấy trời đất bao la, con người nhỏ bé.
Toà đình cao nhất có tên là "Niết Bàn", đó là nơi Thiên Phật Môn tiếp khách thường ngày, dường như là cao trên cả mây. Đặc biệt là tháng Chín trời đổ cơn mưa sau Hạ, mây khói nổi lên bốn phía, tràn ngập xung quanh Niết Bàn. Người trong đình nấu một ấm trà xanh, mở cửa sổ đón gió, mây khói bay vào đình nhỏ, mang theo ba phần nhu hoà, bảy phần tiên khí. Tuy là ở nhân gian, lại luôn làm người ta có cảm giác như lạc vào chốn thần tiên.
Ba toà đình này chỉ có thể xem là ngoại môn Thiên Phật Môn, để tự Thiên Phật Môn sau khi bước vào cổng Trạc Trần, dọc theo con đường trong lòng núi đi lên, đi chừng trăm bước, liền có lối rẽ, một bên nối thẳng vào Trạc Trần, một bên nối thẳng vào nội môn.
Không phải đệ tử Thiên Phật Môn, liền sẽ bị bốn gã hộ pháp canh gác ở lối ra khuyên lui bước. Nếu cố tình xông vào, hộ pháp Thiên Phật sẽ bắn tên lệnh, thông báo cho cao thủ của Bồ Tát Đường đến chi viện.
Chẳng qua với danh vọng lúc này của Thiên Phật Môn, trên giang hồ cũng không có mấy người dám xông vào Thiên Phật Môn. Ngay cả những tàn dư của U Ngục Thương Minh Giáo ẩn nấu ở Thương Nguyên Bắc Cương, cũng không dám công khai chạy tới nơi này là ầm ĩ.
Khi Thẩm Y trở lại Thiên Phật Môn, gió tuyết đã tạm ngưng, Tề Tiểu Đường cùng sư đệ đã bình yên về tới Kim Châm Đường. Bởi vì còn một sư đệ khác chết trên đường về, lúc này Tề Tiểu Đường cùng sư đệ đều đến Kim Châm Đường báo cáo sự tình đã xảy ra.
Thẩm Y biết được, liền bước nhanh đến Kim Châm Đường.
Nội môn Thiên Phật Môn kỳ thật là một nơi u tĩnh giữa hai ngọn núi, kéo dài mười dặm dọc theo địa thế núi. Gác mái nội môn phần lớn xây dựng tựa vào núi, bảy dòng suối ấm chảy róc rách, dọc theo núi một đường uốn lượn chảy xuôi, cuối cùng hợp lại chảy vào một con kênh ngầm sâu trong rừng trúc. Kim Châm Đường được xây tại nơi giao thoa của bảy dòng suối ấm này, xây trên mặt nước, bên ngoài còn có một sân tập võ không lớn không nhỏ.
Thẩm Y đi đến bên ngoài, cung kính nói: "Sư phụ, đồ nhi đã trở lại."
"Sư tỷ!" Tề Tiểu Đường nghe thấy thanh âm của Thẩm Y, kích động quay đầu lại nhìn ra bên ngoài.
Thẩm Y đi vào trong, trước tiên bái sư phụ Đàm Vân, "Sư phụ."
Đàm Vân là đường chủ của Kim Châm Đường, cũng là người năm đó đã cứu Thẩm Y. Thiên Phật Môn từ môn chủ công tử Tát Châu trở xuống, ngoài ba đường chủ của Tố Vấn Đường, Niêm Hoa Đường, Kim Châm Đường, còn có mười tám Bồ Tát Tướng, đều là cao thủ của Thiên Phật Môn.
Ba vị đường chủ Tố Vấn Đường, Niêm Hoa Đường, Kim Châm Đường đều là muội muội ruột thịt của Tát Châu, đường chủ Kim Châm Đường này là muội muội nhỏ nhất của hắn.
Đàm Vân ước chừng hơn ba mươi, say mê nghiên cứu kinh mạch nhiều năm, ngày thường cũng là người nghiêm khắc với đệ tử nhất. Hôm nay nàng mặc một bộ trường sam màu đen, trong tay cầm một chuỗi Phật châu pha lê, lúc này đứng ở trước đại Phật trong Kim Châm Đường, thành kính siêu độ cho đệ tử đã qua đời.
Thẩm Y thấy sư phụ không để ý tới nàng, chỉ đành quỳ xuống chờ đợi sư phụ dạy bảo. Nàng lén lút dùng dư quang đánh giá tình hình trong Đường, Tề Tiểu Đường cùng sư đệ quỳ gối ngay bên cạnh, bên cạnh sư phụ có một vị Bồ Tát Tướng cầm gậy gỗ đứng đó. Ngày thường đệ tử trong môn phạm quy, Bồ Tát Tướng sẽ dùng luật lệ để khiển trách.
Lần này đi giao thuốc một sư đệ bỏ mạng, dựa theo môn quy, không bảo vệ đồng môn, chịu phạt hai mươi trượng.
"Tề Tiểu Đường, ngươi cùng Đinh Kỳ lui xuống đi." Đàm Vân tụng kinh xong, quay đầu lại câu đầu tiên lại là dành cho Tề Tiểu Đường.
"Vâng." Tề Tiểu Đường không dám nhiều lời, lo lắng nhìn Thẩm Y một cái, cuối cùng rời khỏi Kim Châm Đường.
Thẩm Y cúi đầu, "Sư phụ, đệ tử biết sai."
"Ngươi sai ở đâu?" Ánh mắt Đàm Vân trầm xuống, trên mặt không có một chút ý cười.
Thẩm Y không dám đối mặt với sư phụ, "Đệ tử không thể bảo vệ sư đệ……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!