Nhiếp Chính Vương vừa dứt lời, Mộ Dung Tu lập tức hoảng sợ.
Hắn sợ hãi nhìn Nhiếp Chính Vương, như thể muốn phân biệt xem y đang nói thật hay nói giỡn.
Thân Giác cũng sửng sốt vô cùng, trong nháy mắt cậu cũng quên mất phải che dấu cảm xúc, có chút ngơ ngác nhìn Nhiếp Chính Vương.
Nhiếp Chính Vương là người ung dung nhất trong ba người, khóe môi y treo ý cười nhàn nhạt, nhìn thẳng vào Thân Giác.
Thân Giác sau khi ngây ngốc một hồi thì nhẹ nhàng hít một hơi lấy lại tinh thần, còn chưa kịp bày ra một biểu cảm khác, Nhiếp Chính Vương đã đứng dậy bế Mộ Dung Tu lên. Y trực tiếp ôm người đi vào phía trong nội điện, không màng đến Mộ Dung Tu vẫn đang giãy giụa, y hướng vào bên trong, còn không quên phân phó Thân Giác, "Tiến vào."
Sắc mặt Mộ Dung Tu tái nhợt, từ khuỷu tay Nhiếp Chính Vương gian nan nhìn về phía Thân Giác, trong ánh mắt có sát ý, tức giận, còn có cả hổ thẹn không thể nói ra. Cách đây mấy ngày hắn còn khi dễ Thân Giác, hiện giờ thì biến thành hắn làm trò, bị người tùy ý vũ nhục trước mặt cậu.
Hắn chính là đương kim thiên tử.
Nhưng trên đời này làm gì có thiên tử nào như vậy?
Mộ Dung Tu nhìn Thân Giác từ từ bò dậy, ánh mắt càng trở nên hung hiểm hơn, nếu tối nay hắn bị...... Hắn nhất định sẽ giết Thân Giác diệt khẩu. Thân thể Mộ Dung Tu không thể khống chế run rẩy lên, hắn cắn răng, liều mạng chịu đựng phẫn nộ trong lòng.
Nhiếp Chính Vương nhìn thấu mỹ nhân trong lòng đang suy nghĩ cái gì, ý cười trên mặt càng sâu, y chậm rãi đi vào nội điện, ấn mỹ nhân trong lồng ngực lên long sàng.
Trên đời này còn có cái gì có thể khiến cho người ta huyết mạch sôi trào hơn so với đem vua của một nước áp đảo ở trên giường?
Nhưng cho dù có là thời khắc này, Nhiếp Chính Vương vẫn không quên con chuột xám ở bên ngoài.
Y xoay đầu, thấy người bên ngoài vẫn chậm chạp mà chưa chịu tiến vào, ánh mắt không khỏi lạnh xuống vài phần. Mà Mộ Dung Tu bị ấn ngã trên giường, tâm thần không khỏi càng thêm hoảng loạn, giãy giụa đến lợi hại hơn. Nhiếp Chính Vương phát hiện, bèn dứt khoát gỡ đai lưng trên người Mộ Dung Tu xuống, thuần thục trói hai tay đối phương lên đầu giường.
Mộ Dung Tu bị trói như vậy, đôi mắt lập tức đỏ bừng.
Nhiếp Chính Vương thấy thế, khẽ vuốt ve gương mặt của Mộ Dung Tu, tựa hồ như trấn an mà nói: "Ngoan, ta sẽ nhanh trở về thôi."
Bây giờ y chỉ muốn đi bắt con chuột xám bẩn thỉu không biết tốt xấu kia tiến vào.
Thời điểm Nhiếp Chính Vương đi ra ngoài nội điện, lại nhìn thấy Thân Giác đang thu dọn tấu chương và chung trà vương vãi lộn xộn. Y nhướn mày, "Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Sau khi Thân Giác thu thập mọi thứ gọn gàng, mới nhìn về phía Nhiếp Chính Vương, "Nô tài đang thu dọn đồ vật bừa bãi."
Nhiếp Chính Vương hơi nheo mắt, con chuột này lá gan cũng thật lớn, Mộ Dung Tu có đôi khi còn không dám nói chuyện với y như vậy. Thân Giác chỉ là một nô tài, cư nhiên dám trái lời y, còn dùng loại ánh mắt như thế này nhìn y, dùng loại giọng điệu này nói chuyện với y.
"Vậy bây giờ ngươi hẳn là đã thu dọn xong rồi?" Bởi vì cảm thấy đối phương không còn sống được bao lâu nữa, Nhiếp Chính Vương nói chuyện ngữ khí thập phần tâm bình khí hòa.
Thân Giác gật gật đầu.
"Vậy vào thôi." Nhiếp Chính Vương nói xong thì xoay người trước, chỉ là y đi được hai bước, lại dừng lại xem Thân Giác có đuổi kịp hay không.
Thân Giác lúc này ngoan ngoãn thành thật mà đuổi kịp.
Mộ Dung Tu đang bị trói ở trên long sàng, thời điểm nhìn thấy Nhiếp Chính Vương cùng Thân Giác một trước một sau tiến vào, hai tay bị trói trụ nhịn không được nắm thành nắm đấm. Thân Giác phát hiện Mộ Dung Tu bị trói, yên lặng tự hỏi không biết đợi lát nữa phải làm như thế nào. Cậu không thể để Nhiếp Chính Vương chạm vào Mộ Dung Tu được, ít nhất là đêm nay thì không được.
Nếu không phải yêu cầu bắt buộc Mộ Dung Tu phải yêu cậu, Thân Giác sẽ thực vui vẻ mà nhìn một màn hoang đường trước mắt.
Ở trong lòng Thân Giác, vô luận là người cưỡng bách Nhiếp Chính Vương, hay là kẻ bạc tình Mộ Dung Tu, đều là rắn chuột một ổ, cá mè một lứa.
Bọn họ ở bên nhau, thật sự là vẹn cả đôi đường.
Đáng tiếc cậu lại muốn tách hai người này ra.
Nhiếp Chính Vương đứng ở mép giường, ôn hòa nói với Thân Giác: "Ngày thường đều là ngươi giúp bệ hạ cởi áo đúng không? Đêm nay ngươi cũng làm đi."
Mộ Dung Tu nghe vậy, căm tức nhìn Nhiếp Chính Vương, thanh âm cơ hồ là từ kẽ răng rít ra, "Nghê Tín Nghiêm, trẫm nhất định sẽ giết ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!