Lúc này đương giữa chính ngọ.
Đầu mùa xuân mưa luôn đặc biệt nhiều, ngoài điện tí tách tí tách những giọt mưa xuân, bọt nước dọc theo mái hiên nhỏ giọt xuống những viên gạch đá. Cơn mưa kéo dài làm mặt đất ẩm ướt nhiễu dính, chỉ khiến tâm tư người ta thêm buồn bực.
Mộ Dung Tu lúc này chính là hận không thể duỗi tay đẩy ra tầng tầng mây đen che phủ phía trên kinh thành.
Hắn im lặng nhìn mưa đến nửa ngày, tận đến khi nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, mới chậm rãi thu lại tầm mắt.
"Thế nào?"
"Bẩm Hoàng Thượng, Thân công công trên mặt bị thương không nghiêm trọng lắm, vi thần đã kê thuốc mỡ, mỗi ngày thoa ba lần, mấy ngày là có thể khỏi hẳn. Nhưng còn đầu lưỡi, vẫn cần Thân công công tự mình chú ý ăn uống, ăn thức ăn ít cay độc."
Đáp lại lời nói của Mộ Dung Tu là Từ ngự y.
Lần trước cũng là hắn giúp Thân Giác xem bệnh.
Mộ Dung Tu khẽ gật đầu, liền nói: "Ngươi lui xuống đi."
Tầm mắt Từ ngự y lướt nhanh trên người Mộ Dung Tu quét một vòng, mới cam chịu cúi đầu rời đi.
Từ ngự y này động tĩnh thập phần mập mờ, nhưng tầm mắt Thân Giác luôn chuyên chú đặt trên người hắn cùng Mộ Dung Tu nên thấy rõ ràng. Cậu bình tĩnh thu sự si mê của Từ ngự y vào đáy mắt, quả nhiên lại là một người nữa yêu thích Mộ Dung Tu. Toàn bộ hoàng cung, không, sợ là toàn bộ kinh thành này, chỉ cần là nam nhân thì đều sẽ ái mộ Mộ Dung Tu. Nhưng thú vị chính là, có nhiều người yêu thích Mộ Dung Tu như vậy, hắn cư nhiên vẫn chỉ có thể đảm đương làm một Hoàng đế bù nhìn.
"Thân Giác." Thanh âm Mộ Dung Tu đột ngột vang lên đánh gãy suy nghĩ của Thân Giác.
Thân Giác rũ mắt xuống, nhỏ giọng gọi một tiếng "Bệ hạ".
Mộ Dung Tu quay đầu lại liếc cậu một cái, thấy dáng vẻ sợ hãi của Thân Giác hao hao giống với con chuột xám đang run rẩy, vừa tức giận lại vừa buồn cười, "Ngươi lại đây."
Thân Giác nghe lời mà đi tới trước mặt Mộ Dung Tu.
Mộ Dung Tu lại mở miệng.
"Ngẩng đầu."
Thân Giác làm theo.
Trước mắt cậu chính là khuôn mặt diễm lệ của Mộ Dung Tu, xinh đẹp đến mức làm người ta không thể dời mắt.
Thân Giác của mấy đời trước kia đều bị gương mặt này sở hoặc. Nhưng hiện giờ cậu đã có lại ký ức, nên chỉ cảm thấy gương mặt trước mắt này không khác gì la sát mặt quỷ dưới mười tám tầng địa ngục.
Cái thứ như vẻ ngoài này, cũng chỉ là một túi da, mà dưới da đều là bạch cốt.
Mộ Dung Tu không biết ý nghĩ này ở trong lòng Thân Giác, tầm mắt hắn vẫn dừng ở trên mặt cậu không dời.
Bên trái mặt Thân Giác sưng phù đến biến dạng, lúc này trên mặt còn bôi một tầng thuốc mỡ trắng bóng, không biết là do chính cậu tự thoa hay là Từ ngự y thoa cho. Có thêm vết bầm bên khóe môi, cả người Thân Giác thoạt nhìn càng xấu.
Rất giống con chó đen nhỏ hắn từng gặp trước đây.
Vừa xấu lại vừa dơ.
Nhưng Tần Viên thấy thế nào lại đi đè cậu?
Trong lòng Mộ Dung Tu cảm thấy vô cùng kỳ quái, tuy rằng hắn chán ghét Tần Viên, nhưng mà hắn cũng cảm thấy trên người Thân Giác không có một chút gì gọi là mỹ cảm, đáng giá để Tần Viên phải làm như vậy cả. Luận tướng mạo, vẫn là Tần Viên sinh ra đẹp mắt hơn một chút, chỉ là cặp mắt kia thật sự không giống người tốt, dễ làm cho người ta nảy sinh chán ghét.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Tu không khỏi vươn tay nắm lấy cằm Thân Giác, đem mặt đối phương xoay qua xoay lại, cẩn thận xem xét một phen.
Thật sự là một khuôn mặt khó coi.
Mộ Dung Tu dùng lòng bàn tay xoa xoa da thịt cậu, Thân Giác hẳn vẫn còn là thiếu niên, tuy rằng mỗi ngày làm việc nặng, nhưng da thịt trên mặt lại bóng loáng mịn màng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!